716. Lúc này, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Phượng Khê không đuổi theo, mà quay sang hỏi Mộc Kiếm:
"Rốt cuộc là do phong thủy không tốt, hay là ngươi lại gây chuyện?"
Mộc Kiếm cười gượng hai tiếng:
"Khả năng... có lẽ... đại khái... không chừng là có liên quan đến ta. Ký ức lẫn tu vi của ta đều thiếu hụt nhiều quá, nên ta cũng không nhớ ra được."
Phượng Khê hừ lạnh một tiếng.
Thật ra không cần hỏi nàng cũng biết là Mộc Kiếm lại gây họa. Loại chuyện này đâu phải lần đầu?
Trong viện Huyền Thiên Tông còn một đám hư ảnh linh kiếm kìa!
Chỉ là Phượng Khê hơi lấy làm lạ, cái nơi chim không thèm ỉa như Vô Nguyên Tông sao lại có nhiều hư ảnh linh kiếm thế?
Chẳng lẽ chỗ này cũng có thứ như Kiếm Trủng hoặc Vạn Kiếm Bích?
Nghĩ đến đây, Phượng Khê lập tức tỉnh cả người!
Nàng xách Mộc Kiếm ra khỏi phòng, hỏi Heo Vàng với Khô Thụ Chi:
"Bọn nó chạy hướng nào?"
Heo Vàng nhanh nhảu giơ một cái móng heo mập mạp chỉ chỉ:
"Ta nhìn kỹ rồi, tụi nó chạy về phía sau núi!"
Phượng Khê lập tức đuổi theo.
Người khác thì không phát hiện động tĩnh bên này, nhưng Nhị trưởng lão với tu vi thâm hậu, đã sớm nhận ra.
Nhưng mà, ông ta giả vờ như không biết gì cả.
Biết càng nhiều, ch/ết càng sớm!
Phượng Khê một đường đuổi đến sau núi, đang khổ não không biết nên đuổi theo hướng nào tiếp, thì Mộc Kiếm lí nhí nói:
"Hay là chủ nhân thả ta ra, để ta dụ bọn nó ra nhé?"
Phượng Khê lập tức thả Mộc Kiếm ra. Mộc Kiếm tung bay lượn lờ lên xuống, ngoài mặt thì khoe khoang, nhưng trong lòng thì vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Hồi hộp vì không biết có bao nhiêu hư ảnh linh kiếm, nếu ít thì còn được, chứ nhiều quá là phiền toái.
Còn phấn khích là bởi vì… trời ơi, nó từng gieo bao nhiêu 'oan nghiệt kiếm thù', giờ chúng kéo tới trả thù, nghĩ thôi mà tim nó đập rộn ràng!
Nó không dám tưởng tượng luôn!
Biết đâu vạn kiếm chi tổ cũng phải gọi nó bằng... cụ nội!
Không bao lâu, từng chuỗi hư ảnh linh kiếm lén lút bay tới, ló đầu ló cổ sau lùm cây.
Phượng Khê lắc lắc tấm bùa bạo liệt trong tay, làm bộ sắp truy kích, lập tức đám hư ảnh kia tan tác như ong vỡ tổ!
Phượng Khê đuổi sát theo sau.
Mộc Kiếm hí hửng nói:
"Chủ nhân, đầu óc tụi nó kém xa ta! Nếu là ta, tuyệt đối không làm mấy chuyện ngu như rước sói vào nhà đâu nhé!"
Phượng Khê thản nhiên:
"Ngươi mắng ta là sói? Chán sống rồi à?"
Mộc Kiếm: "......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-716.html.]
Giờ chủ nhân vô lương tâm thấy nó không thuận mắt, nó nói gì cũng sai thôi!
Phượng Khê đuổi theo đám hư ảnh rẽ trái rẽ phải tới một chỗ. Đến nơi, đám hư ảnh linh kiếm bỗng biến mất sạch.
Bỗng nhiên, năm cây linh căn trong đan điền Phượng Khê đồng loạt bắt đầu… dập đầu, hơn nữa còn dập rất đều nhịp!
editor: bemeobosua
Phượng Khê giật mình, chẳng mấy chốc liền phát hiện một khối cự thạch cách đó không xa.
Trên mặt cự thạch có ít rêu xanh thưa thớt, giống như vừa bị người nhổ đi gần hết, còn sót lại mấy mầm rêu non mới mọc.
Hiển nhiên là Diệp Thanh Trì vừa mới hái mấy đám rêu này.
Trùng hợp vậy sao?
Cũng đúng, nơi quỷ quái như Vô Nguyên Tông mà mọc được loại rêu phong này đã là kỳ lạ, nếu dưới cự thạch còn có địa mạch linh khí gì đó thì cũng không có gì lạ.
Phượng Khê không vội động cự thạch. Nếu phía dưới thật sự là Kiếm Trủng hay cái gì đó kiểu Vạn Kiếm Bích, thì nàng rất có khả năng bị vạn tiễn xuyên tim!
Nàng đi vòng quanh cự thạch mấy vòng, rồi xoay người rời đi.
Nàng quyết định tìm cơ hội hỏi Diệp Vĩnh Niên bọn họ, rồi tính tiếp.
Chỉ là nàng không ngờ, mới đi được vài bước, đã có vô số hư ảnh linh kiếm từ lòng đất bay ra, hợp lại thành một tấm lưới kiếm, vây nàng vào giữa.
Phượng Khê lập tức lấy ra một bao bùa bạo liệt, ném thẳng xuống đất.
Đám linh kiếm hư ảnh lập tức như chim hoảng, bay tán loạn, tranh nhau trốn về lòng đất.
Vì quá hoảng loạn, còn có mấy cái đ.â.m sầm vào nhau!
Tình cảnh lúc này hỗn loạn không tả.
Ngay cả Mộc Kiếm cũng không nhịn được mà thở dài.
Ai… Người không đầu không thể đi, chim không đầu không thể bay, kiếm không đầu thì cũng không xài được nha!
Nếu bọn nó có một thủ lĩnh như nó, thì đâu đến nỗi thành đám phế vật thế kia?
Mộc Kiếm đang lẩm bẩm, thì nghe Phượng Khê nói:
"Hay là ngươi xuống đó xem thử?"
Mộc Kiếm lập tức… giả ch/ết.
Phượng Khê trợn trắng mắt, xoay người về sân nhỏ của mình.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Phượng Khê lại bắt mạch cho Diệp Vĩnh Niên lần nữa.
Không rõ là do đan dược của nàng hiệu quả thật hay vì được gặp Cảnh Viêm mà vui lòng, nhưng tình trạng của Diệp Vĩnh Niên đã khá lên rõ rệt, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại.
Diệp lão phu nhân cùng Diệp Thanh Huy cảm tạ Phượng Khê không ngớt, chỉ thiếu điều nâng nàng lên làm tổ tông luôn.
Phượng Khê cười tủm tỉm nói:
"Ta với Tứ sư huynh vốn thân như một. Các vị là thân nhân của huynh ấy, đương nhiên cũng là người nhà của ta.
Ta vì người nhà mà bỏ chút sức, chẳng phải là lẽ nên làm sao?"
Diệp lão phu nhân cảm động đến rơi nước mắt, một phần vì lời của Phượng Khê, phần còn lại là nhớ đến Diệp Thanh Thanh.
Năm xưa, tiểu nữ nhi của bà cũng từng đứng trước mặt bà, cười xinh đẹp như thế… nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục mất tích không rõ sống ch/ết.
Phượng Khê an ủi lão phu nhân mấy câu, rồi mới quay sang hỏi Diệp Vĩnh Niên:
"Diệp chưởng môn, ta có một yêu cầu hơi quá đáng, mong ngài đừng trách ta thất lễ.
Ta nghe nói trước khi Diệp a di mất tích từng gửi cho ngài một phong thư, không biết trong thư viết gì, ngài có thể kể lại không?"