Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 717
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
717. Một bức thư tay
Diệp Vĩnh Niên không hề do dự, lập tức lấy ra một phong thư đưa cho Phượng Khê.
Phượng Khê hơi bất ngờ. Dù gì chuyện này cũng liên quan đến việc riêng của gia tộc, nàng còn tưởng Diệp Vĩnh Niên sẽ phải đắn đo suy nghĩ một hồi lâu mới chịu tiết lộ nội dung. Nào ngờ ông lại trực tiếp đưa luôn bức thư cho nàng.
Xem ra lão gia tử này cũng là người thông suốt, nhưng không hiểu sao lại chọn Hứa Chí làm người thừa kế?
Phượng Khê tạm gác nghi ngờ trong lòng, đem bức thư chuyển cho Cảnh Viêm.
Trong mắt Diệp Vĩnh Niên thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại là niềm vui rõ rệt.
Xem ra tiểu sư muội của Viêm Nhi không chỉ có tấm lòng nhân hậu mà còn là người tinh tế, đúng là một cô nương hiếm thấy.
Nếu ngày xưa Thanh Thanh cũng được như nàng, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Cảnh Viêm nhận thư, ra hiệu cho Phượng Khê và Quân Văn cùng đọc.
Ấn tượng của họ về Diệp Thanh Thanh xưa nay là kiểu người dễ sa vào chuyện tình cảm, thế nên không ngờ nét chữ trong thư lại mạnh mẽ, sắc sảo như vậy, thật khó mà liên tưởng đó là của nàng.
Nội dung bức thư đại khái nói rằng, lúc Diệp Vĩnh Niên đọc thư thì nàng và Hàn Liên Y hẳn đã đạt được một thỏa thuận.
Từ nay nàng sẽ ẩn danh lui về ở ẩn, đổi lại Hàn Liên Y sẽ không tìm Vô Nguyên Tông hay người nhà nàng gây rắc rối nữa.
Nàng dặn Diệp Vĩnh Niên và lão phu nhân giữ gìn sức khỏe, không cần lo lắng cho nàng, bởi vì nàng đã tính sẵn đường lui.
Đến lúc này, Phượng Khê mới lờ mờ cảm thấy có điểm kỳ quặc, đã là tu sĩ rồi, ai còn viết thư tay chứ? Không phải nên dùng phù truyền tin cho nhanh sao?
Vậy tại sao Diệp Thanh Thanh lại chọn cách viết thư? Hơn nữa, thư này là ai mang đến?
Nghe thấy nghi vấn của Phượng Khê, Diệp Vĩnh Niên thở dài:
“Bức thư này là Thanh Thanh giấu sẵn từ trước, sau đó ta nhận được tin nàng gửi thì mới tìm ra nó.”
Phượng Khê: “……”
Vậy chẳng phải là dư thừa rồi sao?!
Có gì mà không thể nói thẳng trong phù truyền tin đâu? Nội dung thư cũng đâu có gì tuyệt mật đến mức không cho người khác biết!
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Diệp Vĩnh Niên nói:
“Lúc đó ta cũng thấy kỳ quái, đoán rằng chắc bức thư này có ẩn tình gì đó, nhưng ta đã nghiên cứu hết cách cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.”
Phượng Khê nghe vậy liền cầm thư giấy lên ngắm nghía hồi lâu, tiếc là cũng không nhìn ra manh mối nào.
editor: bemeobosua
Đây chỉ là một tờ giấy bình thường, không có tầng ẩn, không có cơ quan, mà Diệp Vĩnh Niên cũng đã thử hết mọi cách như nhúng nước, hơ lửa, thậm chí lấy m/áu nhỏ vào, nhưng vẫn không có gì hiện lên.
“Diệp chưởng môn, thư này dì Diệp giấu ở đâu vậy?”
Diệp Vĩnh Niên lập tức đáp: “Ngay trong khe đá xanh có rêu phong, nàng nhét thư vào đó.”
Phượng Khê khựng lại một chút, hỏi tiếp: “Lúc đó chỉ có duy nhất một bức thư? Bên ngoài phong thư chắc hẳn có vật gì bao bọc chứ?”
“Ừ, có một cái hộp, nhưng không rõ lúc Thanh Thanh đặt vào có sơ suất gì không, lúc ta tìm thấy thì hộp đã vỡ nát, không còn nguyên vẹn nữa.
May mà bên ngoài tờ giấy còn có một lớp giấy dầu, nếu không thư đã hỏng rồi.”
Nói đến đây, Diệp Vĩnh Niên quay sang nhìn Phượng Khê:
“Ngươi nghi cái hộp kia có gì đặc biệt? Ta đã xem kỹ rồi, chỉ là hộp thường, lại gần như vỡ vụn, bên trong chắc cũng không giấu gì.”
Vừa nói, ông vừa lấy ra một cái túi, bên trong đựng những mảnh vỡ của cái hộp.
Dù ông cho rằng hộp chẳng có gì đặc biệt, nhưng vì là chuyện liên quan đến khuê nữ, nên vẫn giữ lại.
Phượng Khê đang định xem kỹ lại những mảnh hộp thì trong thần thức vang lên tiếng của Mộc Kiếm:
“Vừa nhìn đã biết là đám chó không phân rõ người tốt xấu làm ra! Ta đã nói thấy mấy đứa đó lén la lén lút, chẳng giống thanh kiếm đàng hoàng gì cả, hóa ra đúng là bọn trộm!
Biết đâu trong hộp có bảo vật gì đó đã bị chúng chôm đi rồi!
Chủ nhân, chúng ta đi phá tan ổ chó nhà tụi nó luôn đi! Xem bọn nó còn dám vênh váo nữa không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-717.html.]
Phượng Khê nhướng mày: “Vậy ngươi đi đi.”
Mộc Kiếm: “…… Thật ra thì cũng chưa chắc là do tụi nó làm, biết đâu là sâu mọt gặm, hoặc cái hộp kém chất lượng, tự nứt ra thôi.”
Phượng Khê: Nếu ngươi mà không lật mặt nhanh vậy, ta còn suýt tin đấy!
Dù vậy, nàng cũng cảm thấy Mộc Kiếm nói không hẳn sai. Rất có thể Diệp Thanh Thanh thật sự đã để thứ gì đó trong hộp, nhưng lại bị đám kiếm hư ảnh kia trộm mất.
Phượng Khê lập tức kể lại chuyện những kiếm hư ảnh cho mọi người biết.
Đối với mấy người Diệp Vĩnh Niên mà nói, chuyện này đúng thật là quá sức tưởng tượng, kinh hãi đến mức khiến họ tạm thời cũng không biết có nên tin hay không.
Một nơi hoang vu chẳng ai buồn ghé như chỗ họ ở, vậy mà lại xuất hiện kiếm thế ngưng tụ thành linh kiếm hư ảnh?
Bên dưới phiến đá xanh phủ đầy rêu ấy, chẳng lẽ thật sự có Kiếm Trì hay thậm chí là một cái Kiếm Trủng?
Môn phái của họ chỉ có mấy chục người, ai mà dám mơ tưởng đến loại chuyện động trời này chứ?!
Nhưng lời Phượng Khê nói lại vô cùng chắc chắn, nghĩ kỹ lại thì đúng là đám rêu kia cũng hơi kỳ lạ, cuối cùng, họ chỉ có thể tin là thật.
Nghĩ lại càng thêm lạnh sống lưng, mấy năm nay bọn họ không ít lần đến chỗ đó thu rêu, may mà mấy cái linh kiếm hư ảnh kia không hứng thú với bọn họ, nếu không thì chắc đã sớm ch/ết không toàn thây rồi!
Phượng Khê tiếp tục hỏi kỹ về nguồn gốc Vô Nguyên Tông.
Thực ra, Vô Nguyên Tông chỉ mới truyền được đến đời chưởng môn thứ năm, chẳng có nội tình gì đáng kể, chỉ là một tiểu môn phái vô danh tiểu tốt mà thôi.
Lập phái ở nơi này một phần vì vùng này heo hút, hầu như không có người đặt chân tới, chỉ có linh khí ở ngọn chủ phong còn tạm dùng được, nên cũng không sợ bị ai tranh giành địa bàn.
Mặt khác, phía trước ngọn núi không xa chính là hồ Lam Kính, có thể coi như một tấm bình phong tự nhiên.
Phượng Khê thầm nghĩ: Xem ra Vô Nguyên Tông đúng là mèo mù vớ phải cá rán.
Vì lo đám linh kiếm hư ảnh kia sẽ làm hại người khác, nàng không dẫn ai theo, mà một mình quay lại khu vực có rêu phong dày đặc kia.
Nhìn phiến đá xanh trước mặt, Phượng Khê từ tốn nói:
"Muốn sau này được sống yên ổn thì tốt nhất các ngươi mau đem những thứ đã trộm ra trả lại.
Bằng không, ta chỉ có thể nghe theo đề xuất của Mộc Kiếm, cho nổ tung cái hang ổ này của các ngươi luôn!"
Mộc Kiếm: “……”
Bộ không phải ta với ngươi một phe sao?!
Sao ngươi lại bán đứng ta nhanh vậy?!
Bọn chúng vốn đã ghét ta lắm rồi, giờ không nhảy vào liều mạng với ta mới là lạ!
Quả nhiên, ngay sau đó, mấy đạo linh kiếm hư ảnh từ trong khe đá bay ra.
Chúng vây quanh một thanh kiếm ở giữa, rồi cùng nhau nhào tới, đ.â.m chọc loạn xạ.
Phượng Khê: Gì đây? Đang diễn vở "tranh giành bảo kiếm" à?!
"Nghĩa là các ngươi muốn ta giao ra Mộc Kiếm?"
Mấy cái hư ảnh kia đồng loạt "gật đầu".
Phượng Khê bật cười:
"Nó đúng là hơi vô dụng, mồm mép cũng hơi thối thật, nhưng muốn ta giao ra thì đừng mơ.
Dù thanh kiếm của ta có ti tiện đến mấy, người khác cũng không có quyền làm tổn thương nó."
Mộc Kiếm tuy cảm thấy lời này của Phượng Khê có hơi châm chích, nhưng vẫn xúc động đến mức suýt khóc thành tiếng.
Thấy nàng nhất quyết không chịu giao ra Mộc Kiếm, đám linh kiếm hư ảnh lập tức trở nên hung hăng, dù Phượng Khê đã lấy ra cả một bao phù bạo liệt cũng không làm chúng chùn bước.
Nhìn đám linh kiếm từng bước áp sát, Mộc Kiếm bắt đầu... tự chửi mình.
"Đồ phế vật vô dụng! Cái đồ điểm tâm rách rưới!"
"Nếu giờ ngươi còn không bật được lên, sau này khỏi đi theo chủ nhân nữa, dọn vào xó xỉnh nào đó mà chui rúc sống qua ngày đi!"
"Ngươi đến mấy cái linh kiếm rách nát thế này cũng không trị nổi, còn dám tự xưng là tổ tông của vạn kiếm?
Ta thấy ngươi là tổ tông... của vạn cái phế kiếm thì có!"