Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 718

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

718. Cái danh "Vạn kiếm chi tổ" quả thật không phải hữu danh vô thực.

Mộc Kiếm đang tự mắng mình.

Cho nên, Phượng Khê hoàn toàn không biết.

Việc nàng vừa mới “bán đứng” Mộc Kiếm, sau đó lại nói mấy câu cảm động lòng người, kỳ thật đều là để khơi dậy ý chí chiến đấu của nó.

Dù sao thì món đồ chơi này đôi lúc cũng có chút bản lĩnh thật, biết đâu chừng bị chọc giận một chút lại phát huy được gì đấy.

Phượng Khê thấy Mộc Kiếm mãi không có động tĩnh, định lấy cả chồng phù bạo liệt ra dọa mấy hư ảnh linh kiếm kia một trận thì…

Mộc Kiếm phát ra tiếng “vù vù” rung động.

Ngay sau đó, mũi kiếm lóe lên ánh đỏ chói lòa.

Phàm là thứ gì bị ánh đỏ ấy quét trúng, đều tan biến thành hư vô trong nháy mắt.

Lũ hư ảnh linh kiếm lập tức hoảng loạn!

Chúng thậm chí không dám chui lại xuống lòng đất, mà chỉ dám nằm rạp dưới đất run lẩy bẩy.

Đừng nói là Phượng Khê, ngay cả Đào Ngột với đám linh sủng kia cũng đều sợ đến ngẩn ra!

Không ngờ lúc Mộc Kiếm không “tiện” thì thôi, chứ một khi phát uy lại lợi hại thế này!

Lúc này, Mộc Kiếm bắt đầu “khoe”, nó khắc bốn chữ to trên phiến đá xanh: “Vạn kiếm chi tổ”.

Tuy rằng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, đến chữ “Tổ” còn thiếu mất một nét ngang, nhưng không ảnh hưởng gì đến cảm giác tự hào rạo rực trong lòng nó. =)))

Đúng vậy!

Chính là khí chất Bá Vương này!

Chính là cái kiểu duy ngã độc tôn này!

Chính là kiểu "trên đời này ngoài ta ra còn ai có thể" này!

Mộc Kiếm “trạm” giữa phiến đá, nhìn đám hư ảnh linh kiếm phủ phục dưới đất, hào khí ngút trời, cảm hứng thi ca bùng nổ!

Nó ngâm:

"Mộc Kiếm Mộc Kiếm thật khó lường,

Hồng quang vừa ló, vạn kiếm khóc ròng.

Vạn kiếm chi tổ danh chẳng hư,

Một sớm phát uy, thiên hạ rúng động!"

Dù là thơ đầu chẳng vần, đuôi chẳng nhịp, nhưng Mộc Kiếm cảm thấy mình đúng là tài hoa trác tuyệt!

Văn võ song toàn, không ai sánh kịp!

Phượng Khê nhìn thấy bộ dạng khoe mẽ kia của nó thì cạn lời.

Nàng quay sang nói với đám hư ảnh linh kiếm đang run lẩy bẩy:

“Mấy thứ các ngươi trộm được, mang ra hết cho ta!”

Đám hư ảnh không nhúc nhích, mà lại quay sang… “nhìn” Mộc Kiếm.

Mộc Kiếm “cốc cốc cốc” gõ mấy cái lên phiến đá xanh, lúc này lũ hư ảnh linh kiếm mới vội vã chui xuống đất.

Mộc Kiếm cảm thấy lòng hư vinh của nó đã được thỏa mãn đến đỉnh điểm.

Còn ai? Nó chỉ hỏi còn ai dám đấu với nó?!

Phượng Khê chẳng buồn đáp lại, chỉ muốn nhanh nhanh xem thử Diệp Thanh Thanh đã giấu cái gì trong hộp gỗ thôi.

Một lúc sau, lũ hư ảnh linh kiếm lén lút quay lại, ai nấy đều mang theo “chiến lợi phẩm”.

Trước mặt Phượng Khê rất nhanh liền nổi lên hai “ngọn núi nhỏ”, toàn bộ đều là linh thạch lấp lánh ánh sáng!

Mà lại còn đều là cực phẩm linh thạch!

Phượng Khê: (???)

Nàng chỉ là muốn tìm thứ Diệp Thanh Thanh giấu đi, ai ngờ lại vớ bẫm thế này?!

Khó trách chủ phong của Vô Nguyên Tông còn có chút linh khí, mà hậu sơn thì lại cằn cỗi, hóa ra bảo vật đều bị tụ về chỗ này!

Phượng Khê thở dài một hơi:

“Kỳ thật ta không phải người tham tiền, nhưng mà từ chối ý tốt của các ngươi cũng không hay, ta đành miễn cưỡng nhận vậy!”

Lũ hư ảnh linh kiếm: “……”

Chúng giờ khắc này hiểu sâu sắc một câu:

Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Khó trách hai người các ngươi lại hợp nhau đến thế, đúng là y chang nhau, đều mặt dày như nhau!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-718.html.]

Lúc đang lục lọi đống cực phẩm linh thạch, Phượng Khê phát hiện một cục đá đỏ hồng, cỡ ngón tay cái.

Có lẽ vì màu sắc đẹp nên bị tụi linh kiếm giấu riêng ra.

Phượng Khê hơi bối rối, chẳng lẽ đây là món mà Diệp Thanh Thanh giấu kỹ trong hộp gỗ?

Vì sao phải giấu một cục đá?

Ngoài việc đẹp ra thì nó chẳng có vẻ gì đặc biệt cả!

Lúc này, năm cây linh căn trong đan điền nàng bắt đầu run rẩy.

Ban đầu Phượng Khê tưởng tụi nó sợ hãi, nhưng nhìn kỹ mới thấy: tụi nó đang… cười.

Tuy rằng linh căn không nên có biểu hiện như vậy, nhưng đúng là bọn chúng đang cười, và còn là kiểu cười đầy ác ý.

Sau khi bị Phượng Khê mắng cho một trận, chúng mới ngưng lại.

Phượng Khê đoán có lẽ là do khối đá trong tay mình.

Sau một hồi cố gắng giao tiếp không mấy thuận lợi, nàng rơi vào trầm mặc.

Khối đá này chỉ có một công dụng, khiến nam giới mất khả năng sinh sản.

Chỉ cần nghiền nó thành bột và sử dụng, nam nhân đó sẽ không thể có con nối dõi.

Phượng Khê suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ra:

Chắc hẳn lúc trước Diệp Thanh Thanh chính là dùng thứ này để thuyết phục Hàn Liên Y.

Diệp Thanh Thanh hẳn là sau khi phát hiện Hoàng Phủ Thanh Xuyên là tra nam thì liền cho hắn dùng loại bột làm từ viên đá kia, khiến hắn cả đời chỉ có thể có mỗi Cảnh Viêm là con ruột.

editor: bemeobosua

Như vậy, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tất cả tài sản của Hoàng Phủ Thanh Xuyên cũng chỉ có thể do Cảnh Viêm kế thừa.

Nói là trùng hợp thì cũng thật trùng hợp, đúng lúc này Hàn Liên Y lại bị chẩn đoán có thai.

Hoàng Phủ Thanh Xuyên không còn khả năng sinh con, vậy đứa bé trong bụng Hàn Liên Y đương nhiên không thể là con của hắn.

Nhược điểm lớn như vậy của Hoàng Phủ Thanh Xuyên lại rơi vào tay Diệp Thanh Thanh, Hàn Liên Y cũng chỉ còn cách đáp ứng điều kiện của nàng.

Hàn Liên Y chắc chắn từng muốn gi/ết người diệt khẩu, nhưng Diệp Thanh Thanh chắc chắn đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng. Nếu nàng hoặc người Diệp gia gặp chuyện, thì bí mật này sẽ lập tức lan truyền khắp thiên hạ.

Hàn Liên Y vì lo hậu họa, lại thêm Diệp Thanh Thanh hứa sẽ rút lui mai danh ẩn tích, đành phải đồng ý điều kiện của nàng.

Phượng Khê trong lòng có chút phức tạp, ban đầu còn tưởng Diệp Thanh Thanh là kẻ si tình ngu ngốc, giờ xem ra chẳng qua chỉ là lạc lối nhất thời, tỉnh ngộ rồi thì lập tức phản kích.

Viên đá kia được Diệp Thanh Thanh giấu trong một chiếc hộp, có lẽ là để dành lại cho Cảnh Viêm về sau dùng đến.

Người bình thường căn bản không nhận ra viên đá này có gì đặc biệt, nếu Cảnh Viêm có thể nhận ra, vậy chứng tỏ hắn đã có đủ năng lực bảo vệ bản thân, viên đá này sẽ là trợ lực cho hắn khi trở lại Hoàng Phủ thế gia.

Còn nếu không nhận ra, vậy thì cũng không sao, miễn cho tự rước họa vào thân.

Tiếc rằng Diệp Thanh Thanh không ngờ được, bên dưới phiến đá xanh kia lại ẩn giấu hư ảnh linh kiếm, càng không ngờ đám linh kiếm này lại… tham tiền!

Chúng cứ tưởng trong hộp có bảo vật, nên đục thủng hộp, rồi còn giấu luôn viên đá đỏ bên trong đi.

Phượng Khê cảm thán một hồi, chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, Hoàng Phủ Diệu không phải con ruột của Hoàng Phủ Thanh Xuyên, vậy rốt cuộc hắn là con ai?

Hoàng Phủ gia chủ xem Hoàng Phủ Diệu như tròng mắt, vậy mà hóa ra lại là con riêng nhà người ta… nàng thật không dám tưởng tượng tâm trạng của ông ta lúc biết sự thật sẽ tồi tệ cỡ nào!

Còn nữa, nếu Hoàng Phủ Thanh Xuyên biết được Diệp Thanh Thanh từng lén cho hắn uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn, rồi Hàn Liên Y lại còn “tặng cưới” cho hắn một món quà “đại lễ” như thế, không biết hắn sẽ có cảm tưởng ra sao?

Chắc chắn là “thống khoái đến tận óc” luôn rồi!

Phượng Khê ăn xong quả dưa này, mới nhớ tới đám hư ảnh linh kiếm vẫn đang nằm rạp trên mặt đất.

Đám này mà cứ để lại Vô Nguyên Tông thì chỉ tổ rước họa, đạo lý “ngọc tốt bị người ghen” ở đâu cũng đúng cả.

Phượng Khê nghĩ nghĩ, liền nói với đám hư ảnh linh kiếm:

“Nơi này cũng gần như bị các ngươi dọn sạch rồi, ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chi bằng dọn nhà đi luôn cho rồi!

Theo ta về Bắc Vực, chỗ đó còn có nhiều đồng bạn của các ngươi lắm.

Đương nhiên, nếu các ngươi không muốn, ta sẽ để Mộc Kiếm ‘nói chuyện tử tế’ với các ngươi.”

Đám hư ảnh linh kiếm: “……”

“‘Nói chuyện tử tế’?”, tức là kiểu vừa mở miệng là “bụp” một cái cho hóa thành khói ấy à?!

Thấy chúng không phản đối, Phượng Khê bèn sai Heo Vàng với Đào Ngột đi chuyển phiến đá xanh.

Heo Vàng và Đào Ngột: “……”

Chúng ta là hung thú!

Chứ không phải cu li!

Dù trong lòng rất không muốn, nhưng cũng chỉ đành nhận số.

Mộc Kiếm thì đứng “trạm” ngay trên phiến đá xanh chỉ đạo, diễn vai tiểu nhân đắc ý đến mức nhuần nhuyễn vô cùng.

Đợi đến khi phiến đá xanh được dọn đi, Phượng Khê mới tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn thấy…

Loading...