Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 720
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
720. Tám ngày phú quý rơi trúng đầu ngài
Nhị trưởng lão nghe Phượng Khê nói mà chẳng tin được một chữ nào.
Chuyện tốt á?
Không đời nào! Căn bản là không thể nào!
Chính cái miệng kia của nàng, mà cũng thốt ra được hai chữ “chuyện tốt” ư?!
Phượng Khê liền kể lại mọi chuyện đã xảy ra, không giấu giếm gì, kể cả mấy viên linh thạch cực phẩm và chuyện hư ảnh linh kiếm, nàng đều nói tuốt tuồn tuột.
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Một hồi lâu không ai lên tiếng.
Quân Văn quay đầu nhìn Cảnh Viêm, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.
“Cảnh lão tứ, mẹ ngươi đúng là người phụ nữ tàn độc thật sự đó!”
“Hoàng Phủ Thanh Xuyên dám phản bội bà ấy, bà ấy liền khiến gã cả đời không có nổi một đứa con!”
Nhị trưởng lão thì như hoá đá, ngồi ngây ra tại chỗ.
Quả là chiêu độc!
editor: bemeobosua
Nếu Hoàng Phủ Diệu không phải con ruột của Hoàng Phủ Thanh Xuyên, vậy hắn là con ai?
Gia chủ vẫn luôn xem trọng hắn, coi như người thừa kế để bồi dưỡng, cuối cùng lại là… một đứa con hoang?
Đúng lúc đang sững sờ, Phượng Khê cười tươi rói, giọng ngọt như rót mật:
“Nhị trưởng lão, sao nào? Việc này đối với ngài chẳng phải là tin vui à? Dù gì chuyện gia gia ta bị vạch mặt ra cũng là trò cười lớn, ngài hẳn phải thấy vui khi người ta gặp họa mới phải.”
“Hoàng Phủ Diệu là con hoang, Tứ sư huynh của ta thì chẳng có hứng thú làm gia chủ, vậy là gia gia ta không còn người để kế nhiệm.”
“Theo như ta biết, chi của ngài cũng có không ít thanh niên xuất sắc, chẳng phải là ‘tám ngày phú quý rơi trúng đầu’ ngài rồi còn gì?”
Nhị trưởng lão: “……”
Đây mà là phú quý à? Rõ ràng là đòi mạng thì có!
Đời này toàn bộ trí tuệ của ông đều phải dùng vào khoảnh khắc này mới đủ xài!
“Tiểu Khê à, đứa nhỏ này thật biết nói đùa…”
“Cho dù Viêm Nhi không màng chuyện thừa kế, thì chẳng phải còn ngươi, cháu gái ruột của gia chủ hay sao?!”
“Sao có thể đến lượt người ngoài, càng đừng nói tới chi của chúng ta!”
Phượng Khê cười rực rỡ như ánh nắng:
“Nhị trưởng lão, ngài cũng biết nói đùa đấy chứ! Thôi, quay lại chuyện chính đi!”
“Ngài cảm thấy Hoàng Phủ Diệu là con của ai?”
Nhị trưởng lão trong lòng âm thầm thở phào. Vì Phượng Khê đã đổi cách xưng hô từ “ngươi” sang “ngài”, xem như đã bỏ qua cho ông một phen.
Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
“Ta đoán tám phần là con của ai đó trong tộc. Dù sao thì trước khi được nhập gia phả, con cháu Hoàng Phủ thế gia đều phải xét nghiệm huyết mạch.”
Phượng Khê lập tức phản bác:
“Ngài nói cũng có lý, nhưng cũng không loại trừ khả năng Hàn Liên Y từng dùng thủ đoạn che giấu.”
“Xin thứ cho ta mạo phạm, nhưng tổ tông Hoàng Phủ thế gia nhà chúng ta có vẻ rất thích ‘tặng quà’, trước kia còn không quên gửi phúc lành cho ta cơ mà!”
Nhị trưởng lão: “……”
Ngươi có còn nói tiếng người nữa không thế?!
Nhưng nghĩ kỹ thì lời nàng cũng không sai. Sau lưng Hàn Liên Y có Hàn phong chủ, biết đâu thật sự có thủ đoạn làm giả huyết mạch.
Nhất là nhớ lại chuyện khi xưa Hàn gia chủ động đến cầu hôn, cũng đã có điểm kỳ quái.
Rõ ràng biết Hoàng Phủ Thanh Xuyên từng dây dưa với Diệp Thanh Thanh, bản thân hắn cũng chẳng phải nhân vật xuất sắc gì, vậy mà Hàn gia vẫn chủ động kết thân, thật không đáng.
Nói không chừng từ đầu trong bụng đã có "món quà" rồi!
Chưa kể Hoàng Phủ Diệu còn sinh non!
Trước kia không nghi ngờ thì thôi, giờ đã nghi thì nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn.
Lúc này, Phượng Khê quay sang Diệp Vĩnh Niên:
“Diệp chưởng môn, số linh thạch cực phẩm sau núi kia xét theo lý thì là đồ của Vô Nguyên Tông…”
Diệp Vĩnh Niên vội xua tay:
“Không không, đừng nói bọn ta căn bản không biết nơi đó có gì, dù có biết thì với năng lực bọn ta cũng chẳng thể lấy được.”
“Nói thẳng ra, lấy được chẳng khác nào rước họa vào thân!”
“Cơ duyên vốn là vật của người có duyên, ngươi lấy được, tức là nó thuộc về ngươi!”
Nhị trưởng lão không khỏi gật đầu tán thành. Diệp Vĩnh Niên này thật sự rất biết điều.
Nhưng nghĩ lại, nếu ông ta mà là người không có tâm cơ, cũng không sinh ra được loại tàn nhẫn như Diệp Thanh Thanh.
Phượng Khê cười nói:
“Diệp chưởng môn, tuy ngài nói vậy, nhưng ta mang luôn cả hư ảnh linh kiếm đi rồi, nơi đó sẽ không còn mọc rêu phong nữa.”
“Xem như ta đã vô tình gây chút tổn thất cho Vô Nguyên Tông.”
“Số linh thạch này ngài cầm lấy, coi như ta đền bù một chút.”
Vừa nói, nàng vừa đưa ra hai triệu hạ phẩm linh thạch cho Diệp chưởng môn.
Hai triệu hạ phẩm linh thạch tương đương với hai mươi viên linh thạch cực phẩm.
Không phải nàng keo kiệt, mà là hiểu rõ cho nhiều cũng là hại người. Với tu vi như Vô Nguyên Tông, họ không giữ nổi cực phẩm linh thạch.
Chẳng thà cho họ linh thạch cấp thấp, còn hơn để họ rước họa vào thân khi đem cực phẩm ra ngoài mua đồ.
So với việc nhét linh thạch vào tay, thì nghĩ cách bảo vệ bọn họ còn tốt hơn.
Diệp Vĩnh Niên ban đầu còn từ chối, thấy Phượng Khê kiên quyết, cuối cùng đành nhận lấy.
Phượng Khê quay sang nhị trưởng lão:
“Nhị trưởng lão, việc này hệ trọng, ta phải về gấp để nói rõ với gia gia.”
“Còn bên Vô Nguyên Tông, phiền ngài ở lại trấn giữ giúp một thời gian.”
“Dù gì trong Hoàng Phủ thế gia, ngoài gia gia ta, người ta tin tưởng nhất cũng chỉ có ngài.”
Nhị trưởng lão: “……”
Ngươi định đày ta đi sung quân đấy à?!
Nhưng nghĩ lại những chuyện đã làm trước kia… thì đi sung quân cũng coi như đền tội.
Ông cắn răng gật đầu:
“Nơi này non xanh nước biếc, lại thanh tĩnh, đúng là chốn tu tâm. Dù ngươi không nhờ, ta cũng tính ở lại thêm một thời gian.”
Phượng Khê thấy ông nói chuyện hiểu lý lẽ, liền đưa ra mười viên linh thạch cực phẩm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-720.html.]
“Không thể để ngài bận rộn không công. Số linh thạch này, ngài nhận lấy, coi như một chút lòng thành từ Diệp gia.”
Nhị trưởng lão dù nằm mơ cũng không ngờ lại có chuyện tốt như vậy!
Giả vờ từ chối một lúc rồi cũng nhận lấy.
Có linh thạch trong tay, ông càng vui vẻ trụ lại bảo vệ Diệp gia, thậm chí còn chủ động đề nghị chỉ điểm Diệp Thanh Huy và Diệp Thanh Trì tu luyện.
Diệp Vĩnh Niên cảm động rớt nước mắt. Ông biết, tất cả đều nhờ tâm tính thất khiếu linh lung của Phượng Khê, cùng tấm lòng chân thành của nàng.
Viêm Nhi có một tiểu sư muội thế này, đúng là tu luyện nhiều kiếp mới có được phúc phận!
Sau đó Phượng Khê còn để lại đầy đủ đan dược cho Diệp Vĩnh Niên.
Tính ra, chỉ còn lại một chuyện chưa giải quyết, chính là Lưu Khánh Ba.
Diệp Vĩnh Niên sai người áp hắn đến.
Ông nhìn Lưu Khánh Ba, thở dài một tiếng:
“Ngươi có biết tại sao ngày thường ta luôn trọng dụng đại sư huynh của ngươi hơn không?”
Lưu Khánh Ba tự tát mình hai cái, rồi mới đáp:
“Bởi vì… con không phải người!”
Diệp Vĩnh Niên: “……”
editor: bemeobosua
Tiến bộ nhanh đến vậy sao?!
Hắn lại thở dài một tiếng:
“Thanh Huy tuy hiểu chuyện đời, nhưng tư chất vẫn là tầm thường, Thanh Trì thì lại càng khỏi nói, người thì lạnh nhạt xa cách, không hợp để làm chưởng môn.
Đại sư huynh của ngươi quá đỗi thật thà, cũng không gánh nổi trọng trách.
Vì vậy, người mà vi sư kỳ vọng nhất chính là ngươi. Nhưng đáng tiếc, nhược điểm lớn nhất của ngươi lại là nóng nảy, lòng dạ hẹp hòi.
Cho nên ta cố tình tỏ vẻ coi trọng đại sư huynh của ngươi, vốn là muốn dùng cách đó rèn luyện ý chí cho ngươi, đợi khi ngươi đủ bản lĩnh sẽ truyền lại vị trí chưởng môn cho ngươi.
Không ngờ ngươi lại vì oán hận mà gây ra chuyện càn rỡ như thế này. Nếu không nhờ có Tiểu Khê, chớ nói Viêm Nhi, e là cả Vô Nguyên Tông cũng bị hủy trong tay ngươi rồi.
Dù sao cũng là thầy trò một hồi, hơn nữa ta cũng có sơ suất sai lầm, nên ta sẽ không ra tay gi/ết ngươi.
Còn xử lý ngươi thế nào, thì để Tiểu Khê tự quyết. Tự ngươi lo số mệnh của mình đi.”
Lưu Khánh Ba nằm mơ cũng không ngờ Diệp Vĩnh Niên lại nghĩ như vậy, tấm lòng khổ tâm của sư phụ trong mắt hắn trước kia chẳng khác gì kẻ đui mù.
Hắn đúng là không ra gì!
Không bằng cầm thú!
Hắn lập tức gào khóc, vừa khóc vừa tự vả:
“Sư phụ, con sai rồi! Con thật sự xin lỗi người! Con phụ lòng khổ tâm của người, con đáng ch/ết!”
Phượng Khê lúc này mới hiểu ra, thầm nghĩ:
Diệp Vĩnh Niên sáng suốt như thế, sao có thể chọn một tên thô lỗ như Hứa Chí làm người kế nhiệm được chứ!
Chỉ tiếc rằng, hắn lại đánh giá thấp lòng người.
Nàng nhìn sang Lưu Khánh Ba:
“Nếu ngay cả ngươi cũng thấy mình đáng ch/ết, vậy thì chế/t đi! Muốn ch/ết kiểu gì cũng được, chúng ta không ngăn.
Nếu ngươi thấy những cách ch/ết khác không thoải mái, ta có thể tặng ngươi một viên độc dược, uống xong là đi luôn, bảo đảm chế/t êm đẹp, mặt mày còn yên lành.”
Lưu Khánh Ba: “……”
Hắn quỳ lết mấy bước, nước mắt nước mũi đầm đìa:
“Con kiến còn tham sống, tuy ta tội lỗi chồng chất, nhưng ta muốn sống để chuộc lỗi.
Xin người mở lòng từ bi tha cho ta một con đường sống, người bảo ta làm gì ta cũng nghe theo!”
Phượng Khê cười nhạt:
“Nói thì hay đấy, nhưng không nói đâu xa, đám đồ đệ của ngươi đều c/hết cả rồi, chẳng lẽ cứ vậy mà bỏ qua cho xong?”
Lưu Khánh Ba òa lên:
“Ta thật sự có lỗi với bọn chúng, nếu lúc đó ta không trì hoãn thời gian, có khi bọn chúng còn sống.
Nhưng mà mấy tên đó phẩm hạnh cũng chẳng ra sao, chẳng khác gì ta, chế/t cũng được, khỏi gây họa cho môn phái sau này.”
Phượng Khê: “……”
Mặt dày đến mức này cũng là hiếm có khó tìm.
G/iết Lưu Khánh Ba đối với nàng chỉ như nghiền c/hết một con kiến, nhưng bốn đại thế gia còn đang chờ cơ hội ăn vạ, có khi còn phải dùng đến hắn.
Hơn nữa, nàng cũng nhìn ra Diệp Vĩnh Niên không thực sự muốn lấy mạng hắn.
Vậy nên nàng ném cho hắn một viên độc dược cần uống giải dược định kỳ, bắt hắn nuốt xuống. Sau đó đưa cho nhị trưởng lão một lọ giải dược và cả toa thuốc.
Nhị trưởng lão: “……”
Ngươi đúng là sai sử người khác không chút ngại ngần ha!
Lưu Khánh Ba thấy cái mạng chó của mình giữ được thì lập tức cúi đầu cảm tạ Phượng Khê, rồi lại quay sang Diệp Vĩnh Niên không ngừng xin lỗi.
Phượng Khê thấy mọi việc cũng gần xong, liền nói lời từ biệt.
Diệp Vĩnh Niên thân mang bệnh nhưng vẫn tiễn nàng ra tận sân, vốn còn định đưa nàng ra khỏi cửa thì bị Phượng Khê khuyên ở lại.
Đám người Diệp Thanh Huy vẫn tiễn bọn họ tới tận bờ hồ Lam Kính, thấy bọn họ lên thuyền rồi mới rời đi.
Trên thuyền, Quân Văn nói với Phượng Khê:
“Diệp chưởng môn cũng thật hồ đồ. Tư chất tuy quan trọng, nhưng phẩm hạnh mới là điều cốt lõi.
Một người nếu phẩm hạnh không ra gì, tư chất có tốt đến mấy cũng chỉ thành tai họa.”
Phượng Khê chỉ mỉm cười không nói.
Cảnh Viêm âm thầm đưa cho Diệp Thanh Huy và Diệp Thanh Trì không ít tài nguyên tu luyện, dù tư chất họ chỉ tầm thường thì cũng sẽ có tiến bộ rất lớn.
Diệp Vĩnh Niên chắc cũng có thể yên tâm giao lại vị trí chưởng môn cho Diệp Thanh Huy.
Nàng quay sang nhìn Cảnh Viêm:
“Tứ sư huynh, dì Diệp thông minh như thế, chắc chắn còn sống. Ta đã gửi thư cho sư phụ và ba vị chưởng môn khác, nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm dì ấy.
Biết đâu chẳng bao lâu nữa sẽ có tin tốt.”
Cảnh Viêm ngẩn ra.
Khóe mắt khẽ đỏ, gật đầu: “Ừ.”
Quân Văn trong lòng hơi chua xót, tiểu sư muội thật tốt với lão Tứ!
Nhưng rất nhanh hắn tự an ủi bản thân.
Tiểu sư muội dù có tốt với ai thì cũng không thể hơn hắn được, hắn là ca ca ruột của nàng mà!
Ơ?
Cha mẹ hắn không rõ tung tích, cha mẹ tiểu sư muội cũng chẳng thấy đâu… lẽ nào hắn với tiểu sư muội thật sự là huynh muội ruột?