Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 721

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

721. Hắn trở thành trò cười lớn nhất của Nam Vực.

Quân Văn càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không phải có lý, mà là… rất có lý!

Nếu không phải anh huynh muội ruột, thì tại sao hắn với tiểu sư muội lại hợp nhau đến thế, ăn ý đến vậy chứ?!

Nghĩ kỹ lại, hắn với tiểu sư muội nhìn cũng khá giống nhau đấy chứ!

Đều là hai con mắt, một cái mũi! =)))

Phượng Khê thấy Quân Văn ngồi đó cười ngây ngô, bèn hỏi:

“Ngũ sư huynh, huynh đang nghĩ chuyện gì vui vậy?”

Quân Văn cười hì hì hai tiếng:

“Tiểu sư muội, muội nói xem, có khi nào huynh với muội là huynh muội ruột không nhỉ? Kiểu… chung cha chung mẹ ấy!”

Phượng Khê: “…Ngũ sư huynh, bây giờ đang là ban ngày đấy!”

Quân Văn:

Ban ngày thì sao? Ban ngày mơ mộng biết đâu cũng thành hiện thực!

Đúng lúc đó, Cảnh Viêm chỉ sang bờ bên kia:

“Tiểu sư muội, muội nhìn kìa!”

Phượng Khê ngoảnh sang nhìn, thấy bên kia bờ đứng không ít người, chính là đám người của ba đại thế gia.

Lúc này, bọn họ đang vẫy tay về phía nàng, nhiệt tình đến mức không thể nhiệt tình hơn.

Phượng Khê cũng vẫy tay đáp lại họ một cái cho phải phép.

Đợi đến khi thuyền cập bờ, người của ba đại thế gia liền nhao nhao chạy tới bắt chuyện làm thân.

“Tiểu Khê, ta là Ngụy Đống Lương, tính theo bối phận thì con phải gọi ta một tiếng sư thúc…”

“Tiểu Khê, ta là đại bá ruột của Cảnh Phong, Cảnh Cường Thịnh đây. Thằng bé nhắc đến con suốt đấy, sau này con gọi ta là đại bá hay sư bá gì cũng được…”

Trong lúc Ngụy Đống Lương và Cảnh Cường Thịnh mỗi người đứng một bên ríu rít nói chuyện với Phượng Khê, thì Mạnh gia bên kia, Mạnh Cát Xương, không nói nhiều, móc thẳng một cái nhẫn trữ vật ra:

“Tiểu Khê à, ta là ngũ thúc của con. Đây là quà gặp mặt, con cứ nhận lấy!”

Phượng Khê lập tức chỉ nhớ mỗi… ngũ thúc. Còn mấy cái sư thúc, sư bá gì đó lập tức bị gạt hết sang bên!

Ngụy Đống Lương và Cảnh Cường Thịnh tức đến nỗi nghẹn họng, hừ hừ không thôi, quả nhiên người Mạnh gia bụng đầy mưu mẹo!

Hừ!

Chẳng phải là tặng quà thôi sao?!

Cứ như thể chỉ có người nhà họ biết cách lấy lòng người khác ấy!

Thế là cả hai cũng vội vàng móc quà gặp mặt ra.

Phượng Khê lập tức có cảm giác được về nhà, miệng gọi một tiếng “đại bá”, hai tiếng “nhị thúc”, ba tiếng “ngũ thúc”, gọi còn thân thiết hơn cả cháu ruột!

Ba người Ngụy Đống Lương lập tức chìm đắm trong những tiếng gọi ngọt lịm ấy.

Một thời gian ngắn sau, khung cảnh trở nên vô cùng cảm động.

Quân Văn đứng bên cạnh, im lặng nhìn một lúc rồi thầm nghĩ:

Mấy người có phải quên gì không đấy? Gia chủ các người trước đây còn thu nhận thêm một thằng cháu nữa cơ mà?!

Thôi, mấy chuyện mình tự làm được thì cũng chẳng cần nhờ vả ai.

Hắn liền khẽ ho một tiếng, rồi cười hòa nhã:

“Đại bá (Nhị thúc) (Ngũ thúc), con là Quân Văn đây, trước kia đã nghe gia chủ gia gia nhắc đến các vị rồi. Không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây!”

Ba người Ngụy Đống Lương: “…”

Ờ ha, còn có một thằng cháu nữa cơ mà!

Dù trong lòng có hơi không cam tâm, cũng chẳng thể thiên vị quá lộ liễu, nên ba người đành móc ra chút quà gặp mặt cho Quân Văn, tuy ít hơn rõ rệt so với Phượng Khê, nhưng cũng coi như có lệ.

Quân Văn thì chẳng mấy bận tâm, của trời rơi xuống, không lấy thì phí.

Hắn liếc nhìn Cảnh Viêm mặt mày không cảm xúc bên kia, càng chắc chắn thêm suy đoán trong lòng: Hắn và tiểu sư muội đúng là ruột thịt! Cái thái độ không cần liêm sỉ khi có lợi thế kia… trên đời ai bì nổi?

Phượng Khê trò chuyện với Ngụy Đống Lương mấy câu, đối phương liền nói:

“Tiểu Khê, gia chủ đã truyền tin dặn bọn ta hộ tống con trở về Hoàng Phủ thế gia. Chúng ta tranh thủ lên đường thôi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-721.html.]

Phượng Khê gật đầu:

“Vậy chúng ta xuất phát luôn đi!”

Ba người lập tức tranh nhau mời nàng lên tàu bay nhà mình, giành đến đỏ mặt tía tai.

Phượng Khê bật cười:

“Thôi, con không đi tàu bay đâu. Con cưỡi Kim Vũ Điêu về là được rồi!”

Lúc này, Ngụy Đống Lương bọn họ mới sực nhớ ra, Phượng Khê người ta đến đây là cưỡi Kim Vũ Điêu kia mà!

Thế là họ đành lên tàu bay, còn Phượng Khê, Quân Văn và Cảnh Viêm thì ngồi lên lưng Đại Kim, để Nhị Kim cùng các Kim Vũ Điêu khác hộ tống hai bên.

Đại Kim trong lòng có chút không vui: Tại sao lần nào cũng là ta cõng người thế này chứ?

Đang ấm ức thì Phượng Khê truyền âm riêng cho nó:

“Đại Kim à, tuy ta thu cả năm đứa cùng lúc, nhưng trong lòng ta xem trọng ngươi nhất.

Lúc đó chỉ có ngươi dám tấn công tàu bay, mấy đứa khác chỉ dám đứng từ xa nhìn trộm thôi. Có thể thấy ngươi là dũng mãnh nhất!

Cho nên, ta mới yên tâm để ngươi làm tọa kỵ.

Tất nhiên, nếu ngươi cảm thấy ta đối xử không công bằng, sau này ta có thể thay phiên luân…”

Chưa để nàng nói hết câu, Đại Kim đã cuống quýt tiếp lời:

“Không! Không cần đâu! Ta tự nguyện! Rất rất tự nguyện!

Mấy đứa kia bay vừa xóc vừa chậm, mà bao nhiêu năm không chịu tắm, người toàn mùi kinh khủng lắm!”

Phượng Khê: “…”

Dọc đường đi cực kỳ thuận lợi, mấy ngày sau, bọn họ đã quay trở lại Hoàng Phủ thế gia.

Ngụy Đống Lương và những người còn lại từ chối lời giữ lại của Hoàng Phủ gia chủ, liền lập tức rời đi trong ngày.

Sau khi họ rời khỏi, Hoàng Phủ gia chủ liền gọi ba người Phượng Khê vào thư phòng.

Ông ta trước tiên hỏi qua tình hình bệnh của Diệp Vĩnh Niên, sau đó bảo Phượng Khê kể lại toàn bộ quá trình sự việc.

Phượng Khê liền kể rõ ràng từng chi tiết một, chỉ là đến đoạn liên quan đến Diệp Thanh Thanh thì nàng ngừng lại, nghiêm túc nhìn gia chủ:

“Gia gia, chuyện tiếp theo con sắp nói có thể sẽ khiến người bị sốc mạnh đấy... hay là người chuẩn bị trước một ít đan dược cấp cứu nhé?”

Hoàng Phủ gia chủ mặt nghiêm lại:

“Ta từng trải bao nhiêu sóng gió, dù là chuyện kinh thiên động địa cỡ nào cũng chịu được!”

Phượng Khê nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói:

“Vấn đề là... trong mắt người, chuyện này có khi còn kinh thiên hơn cả trời sập nữa kìa!”

Hoàng Phủ gia chủ: “…”

Dưới ánh mắt kiên quyết của nàng, cuối cùng gia chủ cũng lấy ra một bình đan dược:

“Được rồi, nói đi!”

Phượng Khê còn cẩn thận rót cho ông nửa chén trà, bảo ông uống để bình tâm, rồi mới mở miệng:

“Gia gia, nếu người đã chuẩn bị tâm lý xong, vậy con nói một cách uyển chuyển nhé…

Hàn Liên Y đã ‘đội nón xanh’ cho con trai người rồi, Hoàng Phủ Diệu không phải là con ruột của hắn!”

Quân Văn suýt nữa cười phá lên: Cái này gọi là uyển chuyển á? Đập thẳng vào mặt còn trực diện hơn!

Hoàng Phủ gia chủ đầu tiên là sững người, rồi lập tức đập bàn cái “rầm”:

“Nói bậy! Đây là chuyện có thể mang ra đùa sao?!”

Phượng Khê cười khổ:

“Gia gia, con tuy hơi nghịch ngợm thật, nhưng cũng không đến mức đem chuyện này ra đùa đâu.

Hôm đó Diệp Thanh Thanh để lại cho Diệp chưởng môn một cái hộp, trong đó ngoài bức thư còn có một viên đá nhỏ màu đỏ. Loại đá này có tác dụng làm đàn ông… mất khả năng sinh con…”

Mặt Hoàng Phủ gia chủ ngày càng biến sắc, những nghi ngờ vốn có bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, mọi dấu hiệu đều cho thấy lời Phượng Khê nói là sự thật.

Đứa cháu mà ông thương yêu như tròng mắt, Hoàng Phủ Diệu, hóa ra lại là một đứa cháu hoang!

Ông trở thành trò cười lớn nhất của Nam Vực!

Phụt!

Một ngụm má/u bật ra khỏi miệng!

Loading...