Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 722

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

722. Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Phượng Khê vội vàng mở bình đan dược, đổ ra một viên rồi nhét vào miệng Hoàng Phủ gia chủ.

“Gia gia, người là người từng trải sóng to gió lớn, chút chuyện cỏn con này sao có thể khiến người nổi giận được chứ?

Sức khỏe mới là quan trọng nhất, người đừng tức giận mà tổn hại thân thể!”

Hoàng Phủ gia chủ sống mũi cay cay, suýt nữa thì bật khóc.

Một phần là vì cú sốc quá lớn.

Phần còn lại là vì không ngờ Phượng Khê lại hiểu chuyện đến thế.

Thấy ông vẫn còn chưa khá hơn, Phượng Khê liền nhét thêm cho ông một viên đan dược, vừa dỗ vừa khuyên:

“Gia gia à, nhà ai mà chẳng có chuyện xấu hổ mất mặt đôi chút, người thật sự không cần quá để tâm.

Chứ nhìn cái nết của Hoàng Phủ Diệu kia, nếu thật là cháu đích tôn của người thì mới là phiền toái đó!”

“Người thiếu gì tôn tử chứ! Tứ sư huynh của con có điểm nào không hơn hắn?

Huống hồ còn có con với Ngũ sư huynh nữa kìa!

Mất một cái bánh bao vô dụng, lại được ba thiên tài xuất chúng, chẳng phải là làm ăn có lời to sao!”

“Bây giờ không phải lúc buồn bã đâu, chúng ta phải nghĩ cách tìm ra cái tên gian phu của Hàn thị kia, nếu không sớm muộn cũng sẽ thành mối họa lớn!”

...

Những lời sau cùng của Phượng Khê quả nhiên khiến Hoàng Phủ gia chủ chuyển hướng suy nghĩ!

Đúng rồi!

Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải tìm ra cái tên gian phu kia!

Thật ra trong lòng ông vẫn còn một tia hy vọng, nhỡ đâu Phượng Khê đoán sai thì sao?

Biết đâu có hiểu lầm gì ở đây.

Nhưng phải làm sao bây giờ?

Nếu gọi Hàn Liên Y ra tra hỏi, thì ả chắc chắn sẽ không thừa nhận, thậm chí có khi còn trả đũa lại.

Trực tiếp kiểm chứng huyết mạch của Hoàng Phủ Diệu cũng không được, vì trước đây đã thử qua rồi.

Bây giờ lòng ông rối như tơ vò, nghĩ mãi không ra manh mối, đành phải hỏi Phượng Khê:

“Tiểu Khê, con thấy bước tiếp theo nên làm gì?”

Phượng Khê cong môi cười: “Chuyện này thì phải mời dì Diệp của con ra ngựa thôi!”

Hoàng Phủ gia chủ sững người: “Con tìm được Diệp Thanh Thanh rồi sao?”

Phượng Khê chớp chớp mắt: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Hoàng Phủ gia chủ: “... Ý con là tính giả mạo Diệp Thanh Thanh?”

Phượng Khê gật đầu: “Trong mắt Hàn Liên Y, Diệp Thanh Thanh là người nắm giữ nhược điểm của ả, thêm việc Tứ sư huynh của con lại gây uy h.i.ế.p đến địa vị của Hoàng Phủ Diệu.

Ả ta căm hận Diệp Thanh Thanh tận xương tủy, nên tâm lý sẽ dễ mất kiểm soát, mà một khi tinh thần rối loạn, rất dễ để lộ sơ hở.

Con lại cho thêm chút dược làm tinh thần hoảng loạn nhẹ, có khi sẽ khiến ả lộ nguyên hình.”

Trước kia ở Vô Nguyên Tông, nàng từng xem tranh vẽ Diệp Thanh Thanh, còn tìm hiểu sở thích của nàng, đặc biệt là nàng có thể bắt chước bút tích của Diệp Thanh Thanh rất giống.

Năm đó Hàn Liên Y và Diệp Thanh Thanh chỉ gặp nhau một lần, như vậy là đủ để đối phó rồi.

Hoàng Phủ gia chủ suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu đồng ý.

Lúc này, Hàn Liên Y đang an ủi Hoàng Phủ Diệu.

“Diệu Nhi, lần này thất bại thì thôi, lần sau bọn họ sẽ không may mắn như vậy nữa!

Con chỉ cần chăm lo tu luyện, đừng bận tâm đến mấy chuyện này, Hàn phong chủ chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa.”

Hoàng Phủ Diệu nghiến răng: “Lần này đánh rắn động cỏ rồi, sau này không dễ tìm cơ hội ra tay nữa.

Vả lại, tuy Hàn phong chủ ngày thường đối với con không tệ, nhưng sau khi thất bại, chưa chắc còn chịu giúp.

Dù sao ông ta cũng không dễ gì trở mặt với Hoàng Phủ thế gia, lại thêm ba đại thế gia khác cũng đã nhúng tay vào chuyện này rồi.”

Hàn Liên Y cười nhạt: “Chuyện đó con cứ yên tâm, bất kể khi nào, Hàn phong chủ cũng sẽ thật lòng giúp chúng ta.”

Dù Hoàng Phủ Diệu thấy mẹ mình nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, nhưng cũng không nói gì thêm.

Tới chạng vạng, người do Hàn Liên Y cài bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Xuyên đưa tin rằng: sau khi nhận được một phong thư, Hoàng Phủ Thanh Xuyên vội vã chạy đi, vừa đi vừa khóc, còn lẩm bẩm gọi “Thanh Thanh” mấy lần.

Nghe đến đó, lòng Hàn Liên Y dâng lên linh cảm bất an, chẳng lẽ con tiện nhân Diệp Thanh Thanh kia thật sự đã quay về rồi?!

Trước kia còn không dám lộ diện, giờ thấy con trai đã đứng vững liền quay về tranh giành địa vị với bà sao?!

Nghĩ đến nhược điểm rơi vào tay Diệp Thanh Thanh, Hàn Liên Y không ngồi yên nổi nữa.

Thời thế bây giờ đã khác. Trước kia, cho dù Diệp Thanh Thanh có nói sự thật, Hoàng Phủ Thanh Xuyên cũng chưa chắc tin, nhưng bây giờ thì khó nói lắm.

Lo sợ mọi chuyện bị bại lộ, Hàn Liên Y chỉ dẫn theo hai tâm phúc, lập tức rời khỏi Hoàng Phủ thế gia, tới quán trọ nơi mật thám báo tin.

Vừa lên tới lầu ba, còn chưa rẽ qua hành lang, đã nghe bên trong có tiếng nữ nhân lạnh lùng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-722.html.]

“Hôm đó ngươi phụ ta, hôm nay lại nói mấy lời thâm tình này, ngươi không thấy buồn cười sao?

Ta trở về, không phải vì ngươi, mà là vì Viêm Nhi.

Còn Hàn Liên Y bà ta...”

Nghe tới đây, Hàn Liên Y không kìm được, xông thẳng vào phòng.

Trước cửa sổ là một nữ tử mặc áo lam, che mặt bằng khăn lụa, nhưng Hàn Liên Y vừa nhìn đã chắc chắn, chính là tiện nhân Diệp Thanh Thanh!

Đối diện, Hoàng Phủ Thanh Xuyên vừa thấy Hàn Liên Y, lập tức chắn trước mặt nữ tử áo lam.

editor: bemeobosua

“Hàn Liên Y, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám động vào Thanh Thanh dù chỉ một sợi tóc, ta với ngươi sống c/hết với nhau!”

Hàn Liên Y cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai tâm phúc bước lên:

“Lão gia, xin mời lên!”

Hai tên tâm phúc của ả kia đều là cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, Hoàng Phủ Thanh Xuyên làm sao địch lại, thậm chí chẳng dám ra tay.

Hắn quay sang nữ tử áo lam nói:

“Thanh Thanh, nàng đừng sợ. Ta lập tức trở về bẩm báo với phụ thân, bảo người đứng ra làm chủ cho chúng ta.”

Nữ tử áo lam chỉ cười khổ:

“Hôm đó ngươi thế nào, hôm nay vẫn y như vậy. Hoàng Phủ Thanh Xuyên, ngươi thật khiến ta thất vọng vô cùng.”

Hoàng Phủ Thanh Xuyên lộ vẻ đau lòng:

“Thanh Thanh, ta cũng bị ép đến đường cùng thôi! Sao nàng luôn hiểu lầm ta vậy?

Nhưng không sao, ta không trách nàng, nàng cứ chờ ta, ta nhất định sẽ quay lại cứu nàng!”

Nữ tử áo lam chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời.

Đợi hai tên tâm phúc đưa Hoàng Phủ Thanh Xuyên rời đi, Hàn Liên Y lập tức lấy ra một trận bàn cách âm, mở lên rồi cười nhạt:

“Diệp Thanh Thanh, ta cứ tưởng ngươi là người thông minh, không ngờ cuối cùng cũng hồ đồ như thế.

Chúng ta thỏa thuận xong xuôi từ trước, sao ngươi còn quay về làm gì?”

Nữ tử áo lam lạnh lùng đáp:

“Hồi đó ta đơn thân độc mã, lại còn phải gánh cả Vô Nguyên Tông, đành nuốt giận tha phương cầu sinh.

Nhưng giờ Viêm Nhi đã được Hoàng Phủ gia tộc thừa nhận, đương nhiên ta phải quay lại giúp con mình dẹp hết chướng ngại!

Ngươi với ta trong lòng đều rõ như gương, Hoàng Phủ Diệu căn bản không phải con ruột của Hoàng Phủ Thanh Xuyên, hắn không xứng thừa kế Hoàng Phủ thế gia…”

Hàn Liên Y trợn mắt quát:

“Câm miệng! Dù hắn có phải con ruột hay không thì cũng là người thừa kế duy nhất của Hoàng Phủ gia!

Ngươi tin không, nếu còn dám nói nhăng nói cuội, ta sẽ gi/ết ngươi ngay tại chỗ!”

Nữ tử áo lam chỉ cười lạnh:

“G/iết ta cũng vô ích. Ta đã nói rồi, ta đã sắp đặt từ trước. Nếu ta có mệnh hệ gì, chuyện ngươi cắm sừng Hoàng Phủ Thanh Xuyên sẽ truyền khắp thiên hạ!”

Sắc mặt Hàn Liên Y trở nên vặn vẹo, vài lần muốn động sát tâm nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống.

“Diệp Thanh Thanh, chúng ta đều là vì con mình mà tính toán, cần gì phải làm căng như thế?

Ta thấy Cảnh Viêm cũng không quá hứng thú với chức vị gia chủ, tính cách nó cũng không hợp làm người đứng đầu.

Chi bằng thế này đi, ta sẽ bảo thúc thúc ta sắp xếp cho nó vào Trường Sinh Tông làm nội môn đệ tử, tương lai chưa biết chừng sẽ có cơ duyên lớn.

Còn Vô Nguyên Tông bên kia, ta cũng sẽ lo liệu, thậm chí đổi cho bọn họ một nơi tu hành tốt hơn.

Còn ngươi, chỉ cần ngươi chịu mở miệng, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng.”

Nữ tử áo lam nghe đến đây quả thật có vẻ do dự.

Hàn Liên Y thấy có hy vọng, càng thêm sốt sắng:

“Cái tên vô dụng Hoàng Phủ Thanh Xuyên đó căn bản chẳng đáng tin. Dù ngươi có nói sự thật với hắn, hắn cũng không dám làm gì ta.

Còn Hoàng Phủ gia chủ, hắn nghi kỵ thúc thúc ta, cũng không dám làm ầm mọi chuyện lên đâu.

Nhưng ngươi thì khác, hiện tại cô đơn không ai che chở, đến lúc đó ta chẳng còn gì kiêng dè, chỉ cần động ngón tay là có thể bóp ch/ết ngươi…”

Nữ tử áo lam suy nghĩ hồi lâu, sau đó bật cười lạnh:

“Thiếu chút nữa ta đã bị ngươi lừa xoay vòng.

Đúng là giờ ta không chỗ dựa, nhưng nếu ta công khai chuyện của ngươi, Viêm Nhi sẽ trở thành người thừa kế chính thống, Hoàng Phủ thế gia ắt sẽ tìm mọi cách bảo vệ ta.

Còn cái gọi là Hàn phong chủ kia, ngươi cho rằng vì ngươi là chất nữ mà hắn sẽ dám bảo vệ ngươi? Nhưng nếu chuyện ngươi làm bại lộ, hắn còn không mong phủi sạch quan hệ, tránh xa ngươi và cái đứa con hoang kia ấy chứ?”

Hàn Liên Y gần như bật thốt lên:

“Hắn đương nhiên sẽ quản! Diệu Nhi không phải con hoang! Là… là thân, thân chất tôn của hắn!”

Nếu là người khác thì có khi nghe cũng chẳng hiểu gì, nhưng nữ tử áo lam này, hay chính là Phượng Khê, lại không giống.

Là một tay ăn dưa thâm niên, chỉ vài chữ ngắn ngủi đã khiến nàng nghe ra được... mùi gian tình nồng nặc!

Trong đầu nàng tức khắc hiện lên một quả dưa lớn kinh thiên động địa!

Loading...