Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 723
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
723. Quả dưa động trời
Phượng Khê cảm thấy đầu óc mình đúng là không trong sáng chút nào.
Nàng lại có thể nghĩ rằng giữa Hàn Liên Y và Hàn phong chủ có gì mờ ám, trong khi hai người đó là... bác cháu ruột?!
Trời ơi đất hỡi ơi, nàng rốt cuộc tạo nghiệt gì mà lại được ăn một quả dưa động trời thế này chứ?!
Có điều, quả dưa này tạm thời còn chưa chín hẳn, nàng phải tiếp tục gõ thử mới được.
Nàng lập tức bật cười lạnh lùng:
"Hàn Liên Y, ngươi đúng là tự xem mình to tát quá rồi!
Ngươi cũng nói rồi đấy, Hoàng Phủ Diệu chẳng qua chỉ là chất tôn của Hàn phong chủ, cách mấy tầng huyết thống lận! Ta không tin Hàn phong chủ sẽ vì một chất tôn mà xé mặt với cả Hoàng Phủ thế gia!"
Hàn Liên Y cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên một trận bồn chồn, khiến nàng rối loạn tâm thần.
Nghe Phượng Khê nói xong, nàng không kìm được liền bật lại:
"Hắn tất nhiên sẽ vì mẹ con ta mà ra mặt! Trên đời này người hắn để tâm nhất chính là mẹ con ta!"
Phượng Khê chậc lưỡi:
"Không sợ gió lớn làm lật cả lưỡi à? Người để tâm nhất là mẹ con ngươi?
Hoàng Phủ Diệu nếu đúng là người của Hoàng Phủ thế gia thì có thể được chống lưng, nhưng nếu hắn chỉ là đứa con rơi của một gã đàn ông vớ vẩn nào đó, Hàn phong chủ còn không nhanh chóng phủi sạch quan hệ cho rồi ấy chứ!
Đường đường là phong chủ Trường Sinh Tông, sao có thể vì một đứa con hoang mà ra mặt? Có khi vì che giấu bê bối, ông ta còn trực tiếp bịt miệng ngươi và cái đứa con hoang đó luôn..."
Hàn Liên Y nghe Phượng Khê một mực gọi con mình là “con hoang” thì mặt mày vặn vẹo, giận dữ gào lên:
"Câm miệng! Diệu Nhi không phải con hoang! Cha nó còn mạnh hơn cái tên bất lực Hoàng Phủ Thanh Xuyên kia gấp trăm lần, nó ở Hoàng Phủ thế gia mới là sỉ nhục cho thân phận của nó!"
Phượng Khê bật cười thành tiếng:
"Ngươi tưởng tự bôi vàng lên mặt mình là người ta sẽ tin à? Nếu cái tên đàn ông kia mạnh mẽ hơn Hoàng Phủ Thanh Xuyên gấp trăm lần, vậy sao ngươi không gả cho hắn mà lại lấy Hoàng Phủ Thanh Xuyên?
Ta thấy đấy chắc là một gã không quyền không thế, hoặc là vừa già vừa xấu, hoặc là vứt bỏ ngươi phũ phàng. Dù sao thì, ngươi cũng chỉ là một người vợ bị vứt bỏ, con ngươi thì đúng là con hoang rồi!
Hoàng Phủ Diệu ở trong Hoàng Phủ thế gia là sỉ nhục thân phận nó à? Chậc, nghe cứ như là con trai Hàn phong chủ ấy!"
Hàn Liên Y vốn tự cho mình cao quý, lại hít phải thuốc làm loạn tâm trí, giờ nghe Phượng Khê cứ dồn dập sỉ nhục, cuối cùng giận quá mất khôn:
"Hắn chính là con trai ruột của Hàn phong chủ! Nếu không phải vì lễ pháp không cho phép, ngươi tưởng ta thèm gả cho cái tên vô dụng Hoàng Phủ Thanh Xuyên kia chắc?!"
Phượng Khê: Ồ ồ ồ!!!
Quả dưa động trời này… đúng là chín thật rồi!
Thảo nào Hàn phong chủ đối với Hàn Liên Y chuyện gì cũng đồng ý, thảo nào giữ Hoàng Phủ Diệu mãi bên người mà bồi dưỡng, thảo nào Hàn Liên Y thường xuyên tới Trường Sinh Tông ở tạm, thì ra ba người họ là một… gia đình nhỏ đầm ấm!
Phượng Khê vốn nghĩ lời khích bác kiểu này khó mà moi được chuyện, nếu không được thì đành dùng mấy chiêu lắt léo chạy trốn.
Không ngờ vài câu đã moi ra luôn bí mật.
Cũng phải thôi, giữ bí mật quá lâu, con người ta sẽ có nhu cầu… chia sẻ. Dù đối diện là kẻ thù cũng muốn nói cho hả dạ.
Hàn Liên Y lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, lập tức nảy sinh sát ý.
"Diệp Thanh Thanh, ta vốn định tha mạng cho ngươi, nhưng ngươi tự tìm đường ch/ết, cho dù ngươi có chuẩn bị gì đi nữa cũng phải ch/ết!
Không chỉ ngươi, người nhà ngươi cũng phải chôn theo ngươi!
Tự ngươi chuốc lấy!"
Nàng định lấy trong nhẫn trữ vật ra phù bảo Hàn phong chủ từng đưa, chỉ cần kích hoạt là có thể tăng tu vi lên Hóa Thần hậu kỳ trong chớp mắt.
Dùng để g/iết một “Diệp Thanh Thanh” nho nhỏ là thừa sức.
Nhưng rồi nàng phát hiện... chẳng thể mở nhẫn trữ vật. Linh lực nàng đã bị phong ấn.
"Diệp Thanh Thanh! Ngươi đã làm gì ta?!"
Phượng Khê thở dài:
"Ta vốn không ưa nhìn thấy cha con chia lìa, cũng không thích phu thê đôi ngả chia ly, cho nên ta định đưa ngươi về với Hàn phong chủ, cho ba người một nhà sum họp."
Hàn Liên Y tức đến run rẩy, nghiến răng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-723.html.]
"Diệp Thanh Thanh, đừng có ép người quá đáng! Nếu chọc giận Hàn phong chủ, đến Hoàng Phủ thế gia cũng không giữ nổi ngươi đâu!"
Phượng Khê chậc chậc:
"Gì mà 'Hàn phong chủ', nghe xa lạ quá ha? Sau này ngươi cứ gọi là 'Hàn lang' là được rồi! Không, ngươi nên gọi là 'Thúc ~~ thúc ~~' mới đúng!
Phải nói là các ngươi chơi hơi bị táo bạo đấy! Kích thích, thiệt kích thích!"
Hàn Liên Y suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ!
Lúc này nàng mới chậm chạp nhận ra, giọng nói này… phong cách này… sao càng nghe càng giống con tiện nhân Phượng Khê?!
Đang còn ngơ ngẩn, Phượng Khê đã khom người tháo luôn nhẫn trữ vật trên tay nàng, lau sạch thần thức.
Hàn Liên Y cảm thấy thần thức đau như bị xé rách:
"Ngươi chán sống rồi! Thúc thúc ta sẽ không tha cho ngươi!"
Phượng Khê thấy nàng lắm lời quá, liền tát một cái cho ngất đi.
Sau đó bắt đầu lục lọi trong nhẫn.
Bao năm nay Hàn Liên Y cũng không ít lần vơ vét, trong nhẫn linh thạch chất như núi, thiên tài địa bảo cũng không thiếu.
Phượng Khê còn tìm được một lá phù bảo, chính là thứ Hàn Liên Y định dùng để gi/ết nàng.
editor: bemeobosua
Nàng cầm lên xem kỹ, mừng thầm. Đây đúng là đồ quý, có thời gian thì nghiên cứu chế lại cũng không chừng.
Nàng tiếp tục lục, vừa lục vừa tiếc nuối, tu sĩ thường chỉ dùng phù truyền tin, chẳng ai viết thư, khiến nàng ăn dưa thiếu chứng cứ.
Không ngờ, thư thì không thấy, nhưng lại tìm được một đống... y phục nam giới.
Chính xác hơn là y phục của… Hàn phong chủ.
Quan trọng là, không chỉ có áo ngoài, mà còn có cả… đồ lót.
Mà bất ngờ hơn cả là trong đống đó còn có một miếng ngọc bội. Mặt trước khắc ký hiệu Hàn gia, mặt sau khắc hai chữ: “Hàn Diệu”.
Phượng Khê: “……”
Tình thúc cháu này cũng… quá là bạo liệt rồi đấy?
Sợ người ta không tìm ra chứng cứ chắc?
Có lẽ cũng vì tự tin không ai ngờ tới, nên bọn họ làm việc không chút kiêng dè.
Cũng may là nàng chen vào đúng lúc, bằng không đến khi Hoàng Phủ gia chủ nằm xuống cũng không biết sự thật là gì.
Phượng Khê gom hết những thứ quý giá trong nhẫn Hàn Liên Y chuyển về nhẫn của mình, chỉ giữ lại những thứ có thể làm vật chứng.
Làm xong xuôi, Hoàng Phủ gia chủ cũng vừa đến.
Trong lòng ông chẳng còn chút hy vọng nào nữa.
Bởi ông biết, nếu Phượng Khê không có bằng chứng thì sẽ không làm lớn chuyện. Nhưng giờ nàng đã trói gọn Hàn Liên Y, chứng tỏ bằng chứng đã nằm trong tay.
Phượng Khê nhìn ông với ánh mắt đầy thương cảm:
"Gia gia, người nằm mơ cũng không đoán được phu quân của ả là ai đâu.
Trước khi ta nói cho người đáp án, chi bằng nuốt trước vài viên đan dược đi cho chắc?
Không thì người cứ nuốt ba viên luôn! Con sợ người không chịu nổi lại đi gặp thái gia mất tiêu!"
Hoàng Phủ gia chủ: “……”
Trong lòng ông có một dự cảm cực kỳ tồi tệ.
Chẳng lẽ là người phe Nhị Trưởng Lão?
Nếu không phải vậy thì sao Nhị Trưởng Lão lại chịu giúp đỡ Hàn phong chủ...
Quả nhiên là… hoạ từ trong nhà mà ra.
Hắn hít một hơi thật sâu, làm theo lời Phượng Khê mà nuốt liền ba viên đan dược.
“Nói đi, là ai?”