Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 725

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:28:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

725. Tâm trạng cực kỳ rối ren.

Lúc này, tâm tình của Hoàng Phủ gia chủ có thể nói là... rối như tơ vò.

Thật sự rất rối.

Từ khi sinh ra tới giờ, chưa từng có lúc nào tâm trạng hắn lại loạn đến mức này.

Đương nhiên hắn nào có ý làm ra trò như thế, nhưng mà giờ thì sao? Hắn còn có thể làm gì được nữa?!

Con trai thì vô dụng, trên đầu còn tỏa ánh sáng lục rực rỡ, khiến danh tiếng Hoàng Phủ thế gia trở thành chuyện cười trà dư tửu hậu cho thiên hạ.

Nếu hắn không liều mạng phản kích, đừng nói đến tiền đồ gia tộc, e rằng cả vị trí gia chủ của hắn cũng chẳng giữ được bao lâu nữa!

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ gia chủ cắn răng một cái, tìm một gốc đại thụ trông vừa mắt, vắt dây thừng lên cành, quay lại nhìn đám người hóng chuyện đang ùa tới, bi thương rống lên:

“Lúc trước, Hoàng Phủ thế gia chúng ta nghe tin chất nữ của Hàn phong chủ, Trường Sinh Tông, chịu gả thấp, cả tộc đều vui mừng, dốc lòng tổ chức đại hôn long trọng cho nàng và khuyển tử của ta.

Sau khi thành hôn, việc lớn nhỏ trong hậu viện đều giao cho nàng xử lý, đến cả cha chồng như ta cũng phải nhường nàng ba phần.

Nhưng ai ngờ, cái ả Hàn Liên Y kia hóa ra lại là... tình nhân của Hàn phong chủ?!

Không những là nhân tình, lại còn là chất nữ ruột thịt của hắn!

Hoàng Phủ Diệu nhà ta... còn là con riêng của hai người bọn họ!

Ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, đứa cháu nội mà ta thương yêu bồi dưỡng, người kế thừa vị trí gia chủ mà ta một tay đào tạo, vậy mà lại là... đứa con hoang!

Thử hỏi nếu không phải trời cao có mắt, để ta tình cờ phát hiện manh mối, thì chờ đến ngày ta ch/ết rồi... chẳng phải Hoàng Phủ thế gia rơi cả vào tay hai chú cháu l.o.ạ.n l.u.â.n kia sao?!

Một đôi thúc cháu hành vi nghịch luân, âm mưu thôn tính Hoàng Phủ thế gia ta sau lưng, đúng là súc sinh còn không bằng!

Nhưng khiến ta bi phẫn hơn cả, là bọn họ chẳng qua chỉ là con rối nhảy nhót, phía sau lại là Trường Sinh Tông!

Tất cả, tất cả đều là âm mưu của Trường Sinh Tông nhằm vào Hoàng Phủ thế gia ta!

Dựa vào một đứa con hoang mà định tiếp quản gia tộc ta, chẳng cần xuất một binh một tốt, đúng là mưu sâu kế hiểm!

May mà cánh chim của Hoàng Phủ Diệu còn chưa cứng cáp, bằng không e là ta đã ch/ết bất đắc kỳ tử từ lâu rồi!

Hoàng Phủ thế gia chúng ta đối với Trường Sinh Tông xưa nay luôn cung kính, có cầu tất ứng.

Giờ lại nhận lấy kết cục thế này, thật đáng thương, đáng hận, lại quá đỗi buồn cười!

Hoàng Phủ thế gia truyền thừa mấy vạn năm, tuy không dám khoe khoang đã góp bao nhiêu công lao cho Nam Vực, nhưng trên không thẹn trời, dưới không thẹn đất, càng không thẹn với lương tâm!

Vậy mà hôm nay bị Trường Sinh Tông giẫm mặt xuống bùn, ta thật có lỗi với tộc nhân, có lỗi với liệt tổ liệt tông Hoàng Phủ!

Hôm nay ta sẽ treo cổ ngay trước cửa Trường Sinh Tông, lấy cái c/hết để đấu tranh, đòi lại công đạo!”

Dứt lời, Hoàng Phủ gia chủ đút đầu vào thòng lọng, chuẩn bị siết cổ tự tử.

Đúng lúc này, phía sau đám đông vang lên tiếng... kèn trống bi ai.

"Ô oa ô oa ô oa..."

Mọi người đang hóng chuyện theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một đoàn người mặc đồ tang trắng toát đang vén đám đông mà đi vào, kèn bi thương, trống não nề, tiếng khóc vang dậy.

Phượng Khê nghẹn ngào sụt sùi chạy tới trước mặt Hoàng Phủ gia chủ:

“Gia ~~~ gia! Gia gia ơi, nếu người chế/t rồi, thì bọn con sống làm sao nổi?!

Chi bằng... cả nhà ta theo người luôn đi! Một nhà xuống âm phủ cho chỉnh tề!”

Ngay sau đó, Quân Văn lao tới, vừa gào khóc vừa ôm cổ cây:

“Gia gia, người mà ch/ết thì con cũng không sống! Con cũng treo cổ chỗ này!”

Cảnh Viêm không nói một lời, chỉ lẳng lặng lấy ra một sợi dây thừng khác buộc lên cành cây bên cạnh.

Hoàng Phủ gia chủ vốn chỉ muốn diễn kịch một phen, ai ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, lòng chợt chua xót, lại nhớ đến đứa cháu mà mình từng thương yêu hết mực, Hoàng Phủ Diệu, bi thương trào dâng, chân trượt một cái... giẫm hụt cục đá.

Thế là thật sự siết cổ.

Phượng Khê: Ủa?! Kịch bản không phải viết thế này mà!

Cái kiểu gì mà từ diễn... diễn tới thật rồi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-725.html.]

Tuy nói tu sĩ cơ bản không thể treo cổ ch/ết được, nhưng cũng không thể để người ta cứ vậy mà lủng lẳng trên cây nha! Phượng Khê đang định ra tay cứu người, thì có người đã vung kiếm khí c.h.é.m đứt dây thừng, Hoàng Phủ gia chủ rơi xuống đất, m.ô.n.g dập đất cái “bịch” đau điếng.

Ngay sau đó, một giọng nam đầy nội lực vang lên:

“Văn Trọng huynh à, huynh làm thế là sao?! Bị người ta tính kế đâu chỉ có Hoàng Phủ thế gia, ngay cả Mạnh gia chúng ta cũng bị Trường Sinh Tông giở trò!”

“Phải đấy! Ngụy gia chúng ta cũng không tránh khỏi! Hoàng Phủ huynh đệ dù sao cũng là tiểu bối, còn chúng ta thì móc ra được cả đống việc xấu của các trưởng bối, thật đúng là gia môn bất hạnh!”

“Mạnh gia chúng ta cũng chịu khổ! Không chỉ người bị gài bẫy, đến cả thần thú trấn tộc cũng bị tính kế!

Hôm trước ta mới biết... trấn thú nhà chúng ta... bị làm cho có bầu! Nhất định là do Trường Sinh Tông giở trò!”

...

Đệ tử thủ vệ Trường Sinh Tông: "……"

Những chuyện khác đổ lên đầu bọn ta đã đành, giờ cả chuyện thú nhà các ngươi mang thai cũng tính lên đầu Trường Sinh Tông chúng ta?!

Bọn họ rầu rĩ trong lòng, bên ngoài đã loạn tới mức này, sao mãi chưa thấy cấp trên ra mặt?

Đúng lúc ấy, Diêu phó tông chủ xuất hiện.

Hắn vội vàng sải bước đến trước mặt mấy vị gia chủ:

“Chư vị, nơi này không tiện để nói chuyện. Tông chủ chúng ta đang chờ trong Nghị Sự Điện, xin mời các vị đi vào.”

Hoàng Phủ gia chủ cười lạnh:

“Không tiện nói chuyện? Mặt mũi Hoàng Phủ thế gia ta đã bị các ngươi giẫm xuống bùn rồi, còn sợ mất mặt gì nữa?!

Chỉ e là Trường Sinh Tông các ngươi muốn kéo bọn ta vào trong, sợ bên ngoài không tiện... diệt khẩu phải không?!”

Diêu phó tông chủ vội vàng làm hòa:

“Gia chủ, ngài đùa rồi.

Chuyện đã xảy ra thì phải thương lượng cách giải quyết chứ, mời các vị vào trong đã.”

Hoàng Phủ gia chủ lập tức bùng nổ:

“Ta đùa à?! Hoàng Phủ thế gia chúng ta đã bị biến thành trò cười cho thiên hạ! Ta thì bi phẫn tới mức treo cổ ngay cửa các ngươi rồi, ngươi còn bảo ta nói đùa?!

Trong mắt các ngươi, Hoàng Phủ Văn Trọng ta chẳng phải là một trò cười sao?

Bị các ngươi nắm trong lòng bàn tay như một thằng ngốc!

Không chỉ riêng Hoàng Phủ thế gia, trong mắt các ngươi, bốn đại thế gia đều là con rối để bày mưu đặt kế!”

Cảnh gia chủ lập tức chen vào:

“Diêu phó tông chủ, sẵn đây ta nói thẳng luôn, chuyện lớn như vậy xảy ra, tông chủ các ngươi không lộ mặt, lại phái ngươi, một phó tông chủ, ra tiếp đón, các ngươi thật sự xem chúng ta không ra gì!

Còn nữa, kẻ đầu sỏ gây ra chuyện đâu?

A, ta hiểu rồi, các ngươi sợ Văn Trọng huynh tính sổ, nên đã giấu tiệt hắn đi rồi!

Quả nhiên là Trường Sinh Tông các ngươi âm mưu từ đầu tới cuối!”

Ngụy gia chủ và Mạnh gia chủ cũng hầm hầm phun mưa sa sấm sét vào mặt Diêu phó tông chủ.

Diêu phó tông chủ bình thường nào từng bị người ta xỉ vả như vậy? Mà rõ ràng chuyện này là do Hàn phong chủ tự ý hành sự, liên quan gì đến toàn bộ Trường Sinh Tông chứ?!

Bốn đại thế gia rõ ràng là đang mượn cớ ép cung!

Hắn cố nén lửa giận, nói:

“Hoàng Phủ gia chủ, ta hiểu tâm trạng của ngài.

Nhưng chuyện này hoàn toàn là do Hàn phong chủ gây ra, Trường Sinh Tông chúng ta vốn dĩ không hề hay biết việc này..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Hoàng Phủ gia chủ đã giận dữ quát lớn:

"Không hề hay biết? Hay cho một câu 'không hề hay biết'!

Nếu các ngươi thật sự không biết, vậy tại sao lại bao che cho hắn?

Nếu các ngươi thật sự không biết, tại sao hắn có thể điều động người của Trường Sinh Tông truy sát Tiểu Khê và những người đi cùng nàng?"

Loading...