Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 734
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
734. Đã nhận ân tình của người, dĩ nhiên phải dập đầu đáp lễ
Phượng Khê bái xong, lại cố ý vòng quanh tảng đá lớn đi cả chục vòng, muốn xem trên đó có giấu trận pháp hay không.
Không chỉ nàng vòng, mấy vị trưởng lão am hiểu trận pháp dẫn đầu là Hà Phong chủ cũng đi theo xoay vòng vòng.
Tư Mã tông chủ: “…"
Từ ngày Phượng Khê gia nhập Trường Sinh Tông, không biết đã kéo theo bao nhiêu người đầu óc lệch lạc…
Cửa đá phía trên có trận pháp còn có thể là ăn may. Chẳng lẽ thấy tảng đá nào cũng tưởng bên trên có trận pháp hết sao?!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Phượng Khê xoay vòng nửa ngày cũng chẳng tìm ra gì.
Ngay cả Hà Phong chủ cũng mang vẻ mặt thất vọng.
Ban đầu hắn còn định gỡ gạc chút thể diện, ai ngờ số trời không cho cơ hội.
Tư Mã tông chủ dở khóc dở cười, ra hiệu mọi người tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Phượng Khê bước được mấy bước, vẫn còn chút không cam lòng, liền quay đầu nhìn lại.
Ơ?
Ba chữ “Ngộ Đạo Phong” trên tảng đá sao trông có vẻ… khác khi nãy?
Giờ lại có thêm mấy phần khí chất cổ xưa, tang thương vạn năm?
Phượng Khê cứ tưởng mình nhìn lầm, dụi dụi mắt nhìn lại, quả thật không giống!
Nàng quay đầu, người khác cũng nhìn theo, lập tức đều phát hiện ra sự khác lạ này.
Đám người sững sờ tại chỗ.
Giờ này mà chữ trên đá còn có thể thay đổi?
Phượng Khê suy nghĩ một lúc, mắt sáng lên:
“Ta hiểu rồi!
Tiền bối để lại bút tích này không chỉ đơn giản muốn ghi ba chữ ‘Ngộ Đạo Phong’, mà là đang gợi mở cho chúng ta biết thế nào là ‘Đạo’.
‘Đạo khả đạo, phi thường đạo’.
Như ba chữ này vậy, dù viết kiểu gì, mọi người đều nhận ra, đó chính là ‘đạo khả đạo’.
Nhưng nó không bất biến, trước kia là nét bút mộc mạc đáng yêu, giờ lại nhuốm phong vị tang thương cổ kính.
Người cũng thế, sự vật cũng vậy, thời gian trôi đi thì mọi thứ đều đang biến đổi, không phút giây nào dừng lại, đó mới là ‘phi thường đạo’…”
Nói xong, Phượng Khê khoanh chân ngồi xuống nhập định, quanh người ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.
Tư Mã tông chủ cùng mọi người: “…”
Mới thấy chữ viết thay đổi một chút thôi mà nàng đã ngộ ra đạo lý to tát vậy rồi, còn nhập định được nữa?
Lúc này, Quân Văn bắt đầu lẩm bẩm:
“Tiểu sư muội nói không sai, con người đúng là sẽ thay đổi.
Nhớ hồi đó ta ngu dốt cỡ nào, cứng đầu ra sao… Nhưng giờ ta đã khác! Ta đã thăng hoa! Đã biết linh hoạt biến chuyển!
Cho nên, ‘đạo’ không phải là thứ cố định bất biến, mà luôn luôn biến đổi…”
Vừa nói vừa ngồi xuống nhập định, toàn thân tỏa ánh sáng trắng tinh khiết.
Tư Mã tông chủ và các trưởng lão: “???!”
Phượng Khê ngộ đạo thì thôi, một “món quà tặng thêm” như ngươi mà cũng ngộ đạo theo?!
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Cảnh Viêm, lòng thấp thỏm nghĩ: Lẽ nào hắn cũng ngộ ra rồi?
Cũng may Cảnh Viêm vẫn ngồi im như cũ, tạm thời giúp bọn họ giữ lại chút tự tin bị tổn thương nghiêm trọng.
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-734.html.]
Những người còn lại chỉ biết vừa ganh tị vừa ngưỡng mộ nhìn về phía Phượng Khê và Quân Văn, thầm niệm lại những câu “triết lý” vừa rồi với hy vọng mình cũng đốn ngộ theo.
Nhưng mà, chuyện đốn ngộ này vốn dựa vào tư chất mỗi người, đâu phải cứ nghe người ta nói vài câu là đốn ngộ được.
Vì vậy, cho dù họ có thuộc lòng lời Phượng Khê đọc đến mức nói ngược vẫn trôi chảy, cũng chẳng ai ngộ ra được gì.
Thấy Phượng Khê và Quân Văn tỏa sáng mãi chưa xong, mọi người đành ngồi xuống tại chỗ, tranh thủ tu luyện luôn một thể.
Sau một canh giờ, Quân Văn mở mắt.
Tu vi hắn vậy mà từ Nguyên Anh tầng năm tăng vọt lên tầng sáu!
Hắn lẩm bẩm: “Mới chút xíu thời gian thôi mà, từ Kim Đan đại viên mãn ta đã lên tận Nguyên Anh tầng sáu rồi… Tăng nhanh thế này đâu có tốt cho việc tu hành?!
Haiz… Ta rõ ràng chỉ muốn từng bước tiến lên thôi mà, sao lại khó đến thế chứ?!”
Mọi người: “…”
Trong lúc mọi người đang bốc khói trong lòng, Phượng Khê cũng mở mắt.
Nhưng bởi vì ai cũng đang dồn sự chú ý về phía Quân Văn, nên không ai thấy được khoảnh khắc nàng mở mắt, trong ánh nhìn ấy thoáng hiện lên muôn vàn luồng sáng kỳ dị.
Đến khi mọi người chú ý, thì ánh sáng ấy đã biến mất không dấu vết.
Phượng Khê thở dài: “Ta chỉ tiện miệng cảm thán đôi câu thôi, sao lại đốn ngộ được nhỉ?!
Ta vốn còn định dừng lại ở Kim Đan tầng tám nghỉ ngơi nửa năm, ai dè mới mấy ngày đã lại đột phá rồi!
Ôi trời, ta chỉ muốn làm việc theo kế hoạch, sao lại khó đến vậy chứ?!”
Mọi người: “…”
Không trách được hai người là sư huynh muội, đến cả cái mặt dày cũng cùng một khuôn đúc ra!
Tư Mã tông chủ bỗng ra sức nhớ lại mấy lần từng gặp Tiêu Bách Đạo, người sư phụ của hai kẻ này. Ngoài việc hơi ki bo ra thì nhìn cũng là người bình thường, cớ sao lại dạy ra hai đồ đệ kiểu “kỳ hoa lạ cỏ” thế này?!
Lúc này, Phượng Khê bước đến trước tảng đá lớn, vô cùng cung kính quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Đã nhận ân tình, dĩ nhiên phải dập đầu cảm tạ.”
Quân Văn cũng dập đầu theo ba cái.
Phượng Khê đứng dậy, nói với Tư Mã tông chủ:
“Tông chủ, ta đoán rằng ba chữ này vốn vẫn luôn thay đổi, chỉ là mức độ biến hóa quá nhỏ nên không ai để ý.
Lần này chắc là tiền bối viết chữ cảm nhận được chúng ta thành tâm thăm viếng, mới rủ lòng thương để chữ biến hóa rõ rệt hơn, giúp ta dễ ngộ ra đạo lý bên trong.
Về sau mọi người nên đến lạy nhiều một chút, biết đâu cũng có thể như ta, ngộ ra điều kỳ diệu.”
Tư Mã tông chủ tâm trạng phức tạp, khẽ gật đầu.
Từ ngày lập tông đến giờ, tảng đá này vẫn đứng ở đây. Vô số người đã đi qua đi lại bên cạnh nó, ngoài trừ cười cợt vì chữ xấu, chưa từng có ai thật sự dừng lại, chứ đừng nói chi đến chuyện đốn ngộ từ đó.
Những người khác cũng mang tâm trạng rất phức tạp.
Không ít người âm thầm quyết tâm: về sau rảnh rỗi sẽ đến đây lạy vài cái, biết đâu có ngày trời thương cho đốn ngộ thật!
Tư Mã tông chủ ra hiệu mọi người tiếp tục đi vào trong.
Ngộ Đạo Phong rất rộng, may mà Nghị Sự Điện được xây giữa sườn núi, chỉ chốc lát sau, đoàn người đã vào tới nơi.
Phượng Khê mắt sáng như sao!
Vì cái Nghị Sự Điện này… thật sự quá xịn!
Ngay cả nền nhà và giường ngồi đều được lát bằng Viêm Hàn bạch ngọc, giúp bên trong đại điện luôn duy trì nhiệt độ ổn định dễ chịu.
Phượng Khê thậm chí còn nghĩ đến chuyện cạy vài khối mang về để Tiêu Bách Đạo lót nền thư phòng.
Nàng không khỏi cảm thán: Trường Sinh Tông đúng là giàu nứt đố đổ vách!
Cái này không phải dê béo nữa, mà là một con trâu mập ú!
Nàng đi khắp nơi đều là một bước một khúc nhạc bi kịch, vậy mà vào Trường Sinh Tông lại là một bước một cơ duyên, đúng là mệnh sinh ra để thuộc về nơi này!