Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 735
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
735. Tông chủ, ngươi thay đổi rồi!
Ngồi trên cao, Tư Mã tông chủ nhìn ánh mắt sáng long lanh của Phượng Khê, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm bất thường.
Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn đã lắc đầu cười khẽ.
Chắc là do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên mới sinh ra cái cảm giác ảo giác kỳ quái này thôi.
Hắn khẽ hắng giọng một tiếng rồi nghiêm túc nói:
“Phượng Khê, Quân Văn, Cảnh Viêm, ba người các ngươi đã gia nhập Trường Sinh Tông thì từ giờ phải tuân thủ nghiêm ngặt môn quy.
Nếu ai phạm phải giới luật, dù có thân phận đặc biệt thì bản tọa cũng tuyệt đối không nương tay, đã rõ chưa?”
Thấy ba người họ đồng loạt gật đầu đáp “đã rõ”, hắn gật đầu tiếp lời:
“Theo lệ thì thân truyền đệ tử đều phải có sư phụ chỉ dạy riêng, nhưng ba người các ngươi tình huống đặc thù, nên ta sẽ không sắp xếp sư phụ.
Giờ chắc các ngươi cũng đã mệt, ta đã gọi người dẫn các ngươi đi nghỉ.”
Nói rồi, Tư Mã tông chủ ra hiệu cho Hoài trưởng lão của Ngộ Đạo Phong dẫn ba người Phượng Khê rời Nghị Sự Điện.
Bọn họ vừa rời đi, phong chủ Thanh Long Phong liền mở miệng không nhịn được:
“Tông chủ, đám hộp ngọc mà Phượng Khê ôm đi đều là đồ trong kho Trường Sinh Tông chúng ta, ngài cứ để nàng mang hết đi như vậy sao?
Ít nhất cũng phải bắt nàng nhả ra một nửa chứ!”
Tư Mã tông chủ quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc đáp:
“Phong chủ à, ta cũng muốn đòi lại lắm chứ, nhưng nàng mang tổ sư gia ra dọa ta, ngươi nói xem ta còn cách nào?
Thế này đi, người có năng lực thì việc cũng nhiều, chuyện này ta giao lại cho ngươi lo liệu.”
Phong chủ Thanh Long Phong: “…”
Tông chủ, ngài thay đổi rồi đấy!
Ngài lại còn… thuận thế trèo lên lưng trâu người ta nữa!
Là chuyện gì đã khiến ngài biến hóa to lớn như vậy chứ?
Nhưng lời đã nói ra, hắn cũng chỉ còn nước nhận lấy việc này.
Tư Mã tông chủ thấy vẻ mặt nghẹn khuất của hắn thì trong lòng sảng khoái vô cùng.
Hôm nay trước có Hàn phong chủ bị hắn đánh úp, giờ lại đến lượt phong chủ Thanh Long Phong bị đẩy việc, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được niềm vui làm tông chủ là như thế nào!
Xem ra, quyết định cho Phượng Khê gia nhập Trường Sinh Tông đúng là không thể sáng suốt hơn!
Lúc này, Phượng Khê đang trò chuyện sôi nổi với Hoài trưởng lão.
Sở dĩ Tư Mã tông chủ để Hoài trưởng lão phụ trách an trí cho ba người là vì vị trưởng lão này nổi tiếng biết điều, nói chuyện cũng có duyên, không khéo thì cũng không đến nỗi thô.
Gặp đúng kiểu người giỏi xã giao như Phượng Khê, thêm cái vai phụ Quân Văn vào nữa thì không khí tự nhiên là rộn ràng tiếng cười.
Tán gẫu một lúc, Hoài trưởng lão nói:
“Ta dẫn các ngươi đi nhận ngọc bài thân truyền đệ tử cùng vật tư, rồi sắp xếp chỗ ở luôn thể.”
“Làm phiền trưởng lão!”
Có Hoài trưởng lão đi cùng, mấy người ở cổng Vật Tư Đường rất nể mặt, nhanh chóng phát cho ba người Phượng Khê ngọc bài thân phận và tài liệu cần thiết.
Chỉ là, phía ngoài Vật Tư Đường lại có không ít đệ tử vây xem, chỉ trỏ bàn tán về ba người họ.
Đổi là người thường chắc đã thấy không được tự nhiên, nhưng Phượng Khê thì khác hẳn, chẳng những không ngượng, nàng còn quay sang đám đệ tử kia liên tục gật đầu mỉm cười như thể đang… thị sát?
Hoài trưởng lão âm thầm cảm thán: Cái mặt dày này, thiên hạ vô song!
Chỉ là khi thấy nàng đứng cạnh Quân Văn, ông lại phải thu hồi đánh giá ấy.
Bởi vì Quân Văn không những cười gật đầu với mọi người, hắn còn bắt đầu giới thiệu:
“Vị cô nương bên cạnh ta đây chính là Phượng Khê, sứ giả Bắc Vực, cháu gái đích tôn của Tứ đại thế gia.
Còn đây là Cảnh Viêm, cháu ruột của Hoàng Phủ gia chủ.
Ta là Quân Văn, một kiếm quân tử, khắp thiên hạ ai nghe danh đều kính phục…”
Hoài trưởng lão cảm thấy nếu không cắt lời, sợ là hắn có thể nói thêm nửa canh giờ nữa.
Trong ba người đệ tử Huyền Thiên Tông này, e là chỉ có Cảnh Viêm tạm gọi là người bình thường, ít nhất không phải kiểu hay nói nhiều!
Dưới sự thúc giục của Hoài trưởng lão, Quân Văn và Phượng Khê mới lưu luyến chia tay đám đệ tử, theo trưởng lão rời đi.
Mấy đệ tử bị chào hỏi kia: “…”
Khoan đã, bọn ta có quen các ngươi sao?
Sao lại nói chuyện như kiểu gặp lại người thân vậy trời?!
editor: bemeobosua
Hoài trưởng lão dẫn ba người đi bảy quẹo tám ngoặt đến một khu gò đất, cười nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-735.html.]
“Phía trước chính là khu ở của thân truyền đệ tử Ngộ Đạo Phong. Vì số lượng không nhiều nên còn thừa kha khá viện tử trống. Các ngươi thích cái nào thì chọn.”
Phượng Khê nhìn các viện lạc trước mặt mà trong lòng không khỏi cảm thán: Trường Sinh Tông thật là bá đạo!
Diện tích rộng lớn khỏi bàn, mà mỗi viện tử lại mang một phong cách khác nhau, có nơi trang nhã như tranh thủy mặc, có nơi khí thế bừng bừng như tướng quân trấn giữ, thậm chí có một chỗ… giống như hoang mạc, toàn là cát vàng với lều vải.
Với Phượng Khê, phong cách không quan trọng, mấu chốt là phải sát vách nhau để tiện bề liên hệ.
Nàng liền chọn ba viện tử cạnh nhau: nàng ở bên trái, Quân Văn bên phải, Cảnh Viêm ở giữa.
Phượng Khê và Quân Văn đều giỏi xã giao, để người ít nói như Cảnh Viêm ở giữa đúng là ổn thỏa.
Hoài trưởng lão thấy họ chọn viện xong, sắc mặt hơi kỳ lạ, định nói lại thôi:
“Các ngươi chắc chắn chọn ba gian này? Không đổi nữa?”
Phượng Khê vừa nghe liền biết trong lời có ẩn ý, liền thăm dò:
“Hoài trưởng lão, ba gian này có vấn đề gì sao?”
Hoài trưởng lão bật cười sang sảng:
“Không có vấn đề gì đâu, chỉ là vị trí hơi vắng, nên mấy năm rồi chẳng ai chọn.”
Phượng Khê biết rõ đây là nói dối. Ba viện này vị trí tuy không phải tốt nhất, nhưng nói là vắng vẻ thì cũng không đúng.
Chỉ là, ngoài ba viện này thì không còn cái nào sát nhau nữa, nên nàng dứt khoát quyết định:
“Chúng ta chọn ba gian này, không đổi.”
Hoài trưởng lão lại hỏi thêm lần nữa: “Thật sự muốn ở đây?”
Thấy Phượng Khê gật đầu chắc nịch, ông cũng không nói thêm.
Sau khi Hoài trưởng lão rời đi, Phượng Khê quay sang nói với Cảnh Viêm:
“Tứ sư huynh, chúng ta đổi viện đi.”
Nàng suy nghĩ, nếu cả ba gian đều có vấn đề, vậy bên cạnh cũng sẽ không có ai ở. Nhưng nếu chỉ một gian có chuyện, thì chắc là cái ở giữa, nàng không thể để Cảnh Viêm mạo hiểm.
Cảnh Viêm cũng nghĩ vậy, nên nghiêm túc nói:
“Tiểu sư muội, ta đã nói là ta ở giữa thì ta ở giữa đi.”
Phượng Khê bỗng giơ tay chỉ lên trời: “Tứ sư huynh, mau nhìn! Mây đen kéo tới kìa!”
Cảnh Viêm giật mình ngẩng đầu theo bản năng.
Đến lúc hắn nhận ra mình bị lừa thì Phượng Khê đã nhanh tay dùng ngọc bài mở cửa viện giữa, coi như chính thức xác nhận viện này là của nàng.
Cảnh Viêm chỉ còn nước bất đắc dĩ dặn dò:
“Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì lập tức báo ta và Quân Văn.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Quân Văn ở bên cạnh thì thấy Cảnh Viêm quá lo xa, viện tử này dù có chuyện gì, chắc chắn xui xẻo cũng là… đối phương, không phải tiểu sư muội! =)))
Ba huynh muội nói chuyện thêm vài câu, rồi ai về viện nấy.
Viện của Phượng Khê mang phong cách uyển ước gió, có cầu nhỏ nước chảy, giả sơn, đình đài, thậm chí còn có một cái hồ cá nhỏ.
Trong hồ thả mấy con cá Xích Yên Lý béo múp.
Cá Xích Yên Lý này chủ yếu nuôi để ngắm, chứ thịt thì chẳng ngon là bao.
Thế nên Phượng Khê chẳng mấy hứng thú với đám cá Xích Yên Lý này, nuôi mấy thứ vô dụng ấy chi bằng thả mấy con cá ăn được còn hơn!
Nghĩ đến cá, nàng lại nhớ trong nhẫn trữ vật vẫn còn mấy con Tử Kỳ Long Ngư mang về từ Lang Ẩn Uyên, nuốt nước miếng cái ực, quyết định tối nay ăn cá!
Nhưng ăn kiểu gì đây?
Kho, hấp, om dấm, nấu tương, chiên giòn. . .
Đang mải nghĩ món, nàng phát hiện mấy con cá Xích Yên Lý béo múp kia đã rút hết vào một góc, nép chặt như thể sợ bị lôi ra nấu thật.
Phượng Khê hơi nghẹn lời. Ta mới chỉ nghĩ thôi mà, có cần hoảng loạn tới mức đó không? Chẳng qua trong đầu tưởng tượng vài trăm cách nấu cá thôi mà?!
Nàng liếc một cái rồi đi vào nhà.
Đợi nàng đi rồi, mấy con cá Xích Yên Lý mới dám bơi lội trở lại, dù vậy trông vẫn còn run run.
Vào đến phòng, Phượng Khê phát hiện nơi này được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, bài trí cũng rất thanh nhã, lịch sự. Trên giá sách thậm chí còn xếp khá nhiều sách.
Mắt nàng sáng rỡ, tiện tay rút một quyển xem thử.
Phần lớn đều là sách dưỡng sinh, tĩnh tâm, thậm chí còn có một quyển viết về trà đạo.
Phượng Khê thấy mấy quyển khác thì còn xem được, chứ riêng quyển trà nghệ thì thôi khỏi.
Dù sao ở mảng giám trà, nhất là trà xanh thì nàng chính là chuyên gia!
Khi cần thiết, nàng còn có thể biểu diễn một màn pha trà hữu nghị, đảm bảo hương trà bay khắp bốn phương tám hướng, khiến người người phải thốt lên:
“Một đóa tiểu Lục trà thanh tân thoát tục thật tốt!”