Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 737
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
737. Phượng Khê bị lỗ to
Phượng Khê nào có rảnh đùa giỡn cá cảnh, bên ngoài đã vang lên tiếng Hoài trưởng lão gõ cửa.
Nàng mở cửa sân, tươi cười rạng rỡ:
“Hoài trưởng lão, buổi sáng an lành!”
Thấy nàng tinh thần phơi phới, Hoài trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Quen chỗ chưa? Tối qua ngủ ngon không?”
Phượng Khê vẫn cười ngọt ngào:
“Rất tốt ạ.”
Hoài trưởng lão gật đầu hài lòng:
“Vậy thì tốt. Đi thôi, ta dẫn ba người các ngươi tham quan Ngộ Đạo Phong một chút.”
“Không vội, tụi con còn chưa ăn sáng đâu mà!”
Hoài trưởng lão: “…”
Kim Đan rồi thì biết Tích Cốc là gì chứ! Ăn sáng cái nỗi gì?!
Nhưng nghĩ đến lời căn dặn của Tư Mã tông chủ, ông cũng đành nín nhịn.
Ý tông chủ quá rõ: phải tìm mọi cách lôi kéo ba người Phượng Khê, không chỉ cho họ thấy sự hùng mạnh của Trường Sinh Tông, mà còn phải ra sức thể hiện tình cảm, hỏi han quan tâm đầy đủ. Mấy việc lặt vặt này, đều phải chịu đựng.
Lúc này Quân Văn với Cảnh Viêm cũng nghe động tĩnh mà đi ra.
Phượng Khê vui vẻ nói với Hoài trưởng lão:
“Hoài trưởng lão, ăn chung với tụi con chút nha! Dù đồ ăn không sang trọng lắm, nhưng hương vị vẫn tạm ổn đó!”
Hoài trưởng lão khách sáo từ chối.
Bữa sáng thôi mà, nhiều lắm là cháo loãng với vài cái bánh màn thầu rắc linh mạch, có gì đáng ăn đâu.
Ai ngờ, bàn ăn vừa dọn ra đã đầy ắp.
Chỉ riêng cháo thôi cũng mười mấy loại!
Còn chưa kể các loại bánh trái khác!
Quan trọng nhất là nguyên liệu nấu ăn toàn loại thượng hạng, linh khí trong đó đậm đặc đến mức sắp bốc hơi khỏi mặt bàn.
Phượng Khê thở dài thườn thượt:
“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, ra ngoài hành tẩu thì phải chịu khổ chút thôi!”
Hoài trưởng lão: “…”
Cái này mà gọi là chịu khổ hả?
Ông hối hận rồi.
Vừa rồi lẽ ra nên đồng ý ăn chung ngay lập tức!
Một bữa này có khi còn bổ hơn uống một viên Uẩn Linh Đan!
Chẳng phải Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi sao? Ba đứa này sao ăn toàn đồ ngon thế này?
Lúc này, Phượng Khê lại rót cho ông một chén trà, dịu dàng mời:
“Hoài trưởng lão, thật ngại quá để ngài phải chờ, hay ngài cùng ăn với tụi con chút nha!”
Lần này Hoài trưởng lão vui vẻ nhận lời.
Nếu đổi là trưởng lão khác chắc còn ngại mặt mũi, chứ ông thì khác. Dù da mặt không dày bằng Phượng Khê, nhưng ở Trường Sinh Tông cũng coi như nhân vật số má.
Nếu không thì tông chủ đâu sai ông ra đón tiếp ba người này.
Kết quả là bữa sáng đó, Hoài trưởng lão ăn cực kỳ vui vẻ.
Nếu không vì còn giữ chút dáng vẻ trưởng lão, ông đã ăn thêm hai xửng bánh bao hấp rồi!
Sau đó Phượng Khê lại đưa ra một bình trà, tự tay rót cho ông một chén.
Hoài trưởng lão hít mũi một cái, hương trà lan khắp sân, vội vàng nhấp một ngụm.
Trà ngon!
Thật sự là quá ngon!
Thế là bốn người vừa uống trà vừa trò chuyện, đến khi Hoài trưởng lão sực nhớ mình còn phải dẫn họ đi Ngộ Đạo Phong, thì trời đã sang giờ Tỵ.
Hoài trưởng lão: “…”
Ông vội đứng dậy:
“Không còn sớm nữa, tranh thủ đi thôi!”
Bốn người ra khỏi phòng, đến hồ cá, Phượng Khê còn dặn:
“Trông coi nhà cẩn thận đó!”
Đám cá Xích Yên Lý trong hồ gật đầu răm rắp, ngoan ngoãn lạ thường.
Hoài trưởng lão còn thấy bóng dáng… chó trong đám cá?
Kỳ lạ, giống cá này đâu thân thiện với người lắm, sao nhìn chúng dịu dàng ngoan ngoãn thế kia?
Chẳng lẽ ở lâu quá không gặp người, nên… phấn khích?
Ông cũng không truy xét thêm, dù sao chỉ là mấy con cá cảnh, chẳng có gì to tát.
Ra khỏi viện, Hoài trưởng lão nói:
“Khi mới lập phái chỉ có Ngộ Đạo Phong, nên trong năm phong, Ngộ Đạo Phong là có nội tình sâu nhất. Trong Tàng Thư Các còn lưu bản chép tay của tổ sư…”
Hoài trưởng lão còn đang thao thao bất tuyệt, thì Phượng Khê đột nhiên như con thỏ phóng vèo vào sân.
“Hoài trưởng lão, ngài chờ con một chút, con vào trong lấy thứ này rồi ra ngay!”
Hoài trưởng lão ngẩn người, không biết nàng làm gì.
Phượng Khê như gió lao vào phòng, mở một loạt trận cách ly, rồi moi từ trong nhẫn ra một chiếc hộp ngọc.
Hôm qua mải lo ăn cá nướng với đùa bọn Xích Yên Lý, nàng lại quên mất vụ mở hộp mù!
Thật không thể tha thứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-737.html.]
Đây là chiến lợi phẩm nàng cạy được từ chỗ tổ sư Trường Sinh Tông cơ mà, bên trong kiểu gì chẳng toàn đồ tốt!
Vừa nghĩ, nàng vừa mở nắp hộp ra… rồi đứng hình tại chỗ.
Trống trơn!
Trống rỗng hoàn toàn!
Bình tĩnh, bình tĩnh, chắc chỉ là ngẫu nhiên thôi!
Ai chẳng có lúc lơ đãng, có khi người sắp hộp quên bỏ đồ cũng nên.
Nàng lấy tiếp hộp thứ hai.
Vẫn… trống rỗng.
Lần này thì không bình tĩnh được nữa.
editor: bemeobosua
Phượng Khê vội vàng đổ ra cả đống hộp ngọc còn lại, mở từng cái một…
Tất cả… đều… TRỐNG RỖNG.
Không chừa một cái!
Nàng đã dập đầu bao nhiêu cái, cõng bao nhiêu ánh mắt ghen tị mới được đống hộp ngọc này, vậy mà tất cả đều rỗng tuếch!
Phượng Khê suýt nữa tức đến hộc má/u!
Đây là lần đầu tiên nàng bị lỗ lớn thế này!
Mà lại là kiểu “ăn hoàng liên câm”, tức mà không nói được.
Giờ mà nàng nói với Tư Mã tông chủ hay người Trường Sinh Tông là hộp ngọc rỗng không, liệu ai tin?
Đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ nàng đã lấy đồ rồi!
Giờ nàng mới thấy tổ sư gia Huyền Thiên Tông còn tử tế. Ít ra cho nàng một hộp rỗng thôi, chỉ gấp đôi thất vọng.
Còn Trường Sinh Tông thì sao?
Cho nguyên một vali rỗng, là combo bạo kích liên hoàn!
Mà còn không dám nói!
Tức thật chứ!
Biết sớm lão già đó không đáng tin, nàng có cho con rùa dập đầu cũng không thèm dập cho lão!
Ngoài viện, Hoài trưởng lão thấy Phượng Khê mãi không ra cũng sốt ruột thúc:
“Phượng Khê, xong chưa đấy?”
Trong phòng vọng ra giọng yếu ớt:
“Xong rồi, con ra đây…”
Xong cái đầu á!
Lòng ta nát như hoa rơi gió thổi!
Nàng lấy lại tinh thần bước ra, đi ngang hồ cá, thấy thế nào cũng cảm giác mấy con Xích Yên Lý kia đang… cười nhạo nàng.
Nếu không thì tại sao miệng tụi nó cứ nhấp nháy như muốn nói “đồ ngốc”?!
Thế là nàng quay lại mắng cho một trận nên thân.
Phải nói chứ, mắng xong thấy… dễ thở hẳn!
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Dám cho ta hộp rỗng à? Không dọn sạch cái Trường Sinh Tông này, ta không mang họ Phượng!
Dỗ dành bản thân xong, nàng tươi rói bước ra sân.
Hoài trưởng lão sắc mặt hơi phức tạp, vì vừa rồi có nghe nàng mắng mấy con cá.
Mà sao ông lại cảm giác… nàng đâu có mắng cá? Giọng điệu đó… như đang mắng tổ sư gia bọn họ thì phải?
Không thể nào! Nhất định là ông nghĩ quá!
Dù gì hôm qua tổ sư gia mới ban cho nàng nhiều hộp ngọc như thế, xem như nể mặt hộp ngọc, nàng cũng chẳng dám mắng.
Hoài trưởng lão tự trấn an, cười nói:
"Thấy cái tòa kiến trúc hình dáng giống tháp đằng xa kia không? Đó chính là Tàng Thư Các.
Đừng thấy nó chỉ có ba tầng mà coi thường, thật ra bên trong là không gian tu di, có đến chín tầng lận.
Mỗi tầng đều chất đầy vạn quyển thư tịch, ba tầng dưới thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Hôm nay chúng ta chỉ vào xem sơ sơ cho biết thôi, sau này các ngươi có thời gian thì hãy vào tra cứu kỹ càng hơn."
Phượng Khê gật đầu:
"Hoài trưởng lão, bản chép tay của tổ sư gia nằm ở tầng mấy vậy?"
"Tất nhiên là ở tầng thứ chín rồi. Có điều với quyền hạn của các ngươi thì chỉ được lên tới tầng thứ bảy thôi, tầng tám với tầng chín thì không vào được đâu."
Phượng Khê: "…"
Nói nãy giờ, té ra là vẽ bánh cho xem à!
Hoài trưởng lão nhìn ra tâm tư của nàng, liền hơi chút tự hào mà nói:
"Chỉ cần từ tầng một đến tầng bảy thôi, số thư tịch bên trong cũng đủ khiến người trong thiên hạ phải ngước nhìn rồi!
Không ngại nói thẳng, gộp hết cổ tịch của bốn đại tông môn Bắc Vực lại cũng không nhiều bằng ba tầng tàng thư của bọn ta đâu!"
Phượng Khê tin thật!
Tông môn siêu cấp của Bắc Vực là Vân Tiêu Tông đã bị diệt, truyền thừa gần như đứt đoạn.
Còn Trường Sinh Tông thì bao năm nay vẫn sừng sững không ngã, nội tình sâu như biển, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Vì vậy, Phượng Khê cũng không cãi lại, còn thuận miệng khen mấy câu.
Hoài trưởng lão nghe xong có hơi ngượng, cũng khách khí mà nhắc đến vài ưu điểm của Bắc Vực, bốn người trò chuyện với nhau, không khí rất hài hòa.
Ngay lúc ấy, có một người từ đằng trước đi tới.
Sắc mặt Hoài trưởng lão lập tức cứng lại, thầm nhủ trong lòng: "Xong rồi."
Tới không ai khác, chính là Hoắc trưởng lão, người lúc trước ở Bắc Vực từng có xích mích không nhỏ với Phượng Khê, còn bị nàng lừa một trăm triệu linh thạch, nghe đâu tới giờ vẫn còn thiếu nàng hai mươi triệu chưa trả!
Không phải lại tới gây sự đấy chứ!