Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 739

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

739. Tàng Thư Các

Hoài trưởng lão giả vờ không hiểu lời Phượng Khê, mà chuyển chủ đề một cách khéo léo:

"Trí nhớ ta thật tệ, vừa rồi đang nói đến Tàng Thư Các, suýt nữa quên mất một chuyện rất quan trọng phải nhắc các ngươi.

Tàng Thư Các của Trường Sinh Tông tuy miễn phí mở cửa cho đệ tử, nhưng mỗi lần muốn vào bắt buộc phải chép tay ba trang sách. Không làm thì không được vào."

Mặc dù sách trong Tàng Thư Các đều đã được làm thành ngọc giản lưu trữ, nhưng để phòng bất trắc nên tông môn vẫn giữ quy định sao chép để lưu lại bản tay.

Tuy nhiên, người làm việc trong Tàng Thư Các không thể nào một mình đảm nhiệm việc sao chép khối lượng lớn sách như vậy, nên mới đặt ra quy định này.

Phượng Khê nghe xong cũng không nhắc lại chuyện 20 triệu, mà chuyển sang hỏi những việc liên quan đến Tàng Thư Các.

Hoài trưởng lão thầm thở phào. Hắn chỉ sợ Phượng Khê dây dưa không buông.

Là người dòng chính của tông chủ Tư Mã, hắn dĩ nhiên hiểu rõ mục đích thực sự của tông chủ nhà mình khi “dẫn sói vào nhà”, nên mới ra sức che chở cho Phượng Khê như vậy.

Phượng Khê thông minh lắm chứ!

Nàng dĩ nhiên biết tông chủ Tư Mã có mưu tính riêng, nhưng nàng cũng chẳng mấy bận tâm.

Ai lợi dụng ai, chưa biết chừng!

Vừa rồi nàng cố tình để Hoắc trưởng lão diễn màn kịch đó, chính là để người ta tin rằng hắn có thù với nàng, lại còn căm phẫn đến mức muốn giế/t nàng.

Biết đâu sẽ có kẻ muốn lôi kéo Hoắc trưởng lão về phe mình. Khi đó nàng có thể dùng kế “gậy ông đập lưng ông”, biến thế cờ nguy thành cơ hội.

Quân bài Hoắc trưởng lão mà dùng đúng cách, sau này sẽ hữu dụng vô cùng!

Nàng chẳng hề lo lắng Hoắc trưởng lão sẽ không phối hợp, dù sao hắn cũng đã lên thuyền giặc rồi. Hơn nữa, khoản nợ hai mươi triệu vẫn còn nằm trong tay nàng cơ mà!

Trong lúc nói chuyện, bốn người Phượng Khê đã đến Tàng Thư Các.

Sau khi trình ngọc bài thân phận, đệ tử canh giữ Tàng Thư Các ra hiệu bọn họ phải chép tay ba trang sách trước khi vào.

Trưởng lão thì không cần sao chép, nên Hoài trưởng lão chỉ đứng một bên quan sát ba người Phượng Khê viết tay, rồi khẽ nhíu mày.

Bởi vì thứ mà bọn họ đang sao chép là sách về phù triện.

Mấy loại sách khác thì dễ, nhưng sách về phù triện thì phức tạp vô cùng, đường vân rối rắm, ngay cả phù triện sư cấp Địa cũng chưa chắc có thể hoàn thành bản sao trong thời gian ngắn.

Dù hắn có nghe nói Phượng Khê biết luyện phù, lại có thiên phú không tệ, nhưng để sao chép hoàn chỉnh thì vẫn quá khó. Huống hồ gì còn có Cảnh Viêm và Quân Văn nữa?

Rõ ràng có người cố tình làm khó ba người họ.

Hoài trưởng lão định mở lời yêu cầu đổi nội dung sao chép thì Phượng Khê đã viết xong.

Nàng “xoẹt xoẹt xoẹt” dùng tay vẽ từng nét đường vân phù triện trên giấy, sau đó chia ra hai tờ cho Quân Văn và Cảnh Viêm, bảo bọn họ chép lại phần chữ.

Vừa chép, nàng vừa nói với Hoài trưởng lão:

"Người ở Tàng Thư Các thật chu đáo, biết chúng ta lần đầu đến nên đặc biệt chọn nội dung sao chép đơn giản nhất."

Hoài trưởng lão nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì cho phải, chủ yếu là vì ông vẫn còn đang sững sờ.

Đây mà là “thiên phú không tệ” thôi sao? Phải nói là thiên phú kinh người mới đúng!

Chỉ có điều, cũng có thể là nàng từng luyện qua loại phù triện này. Hơn nữa, vẽ đường vân và luyện chế phù là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nghĩ vậy, Hoài trưởng lão mới phần nào bình tĩnh lại.

Sau khi cả ba hoàn thành phần sao chép, họ được vào tầng một của Tàng Thư Các.

Quả đúng như lời Hoài trưởng lão, nơi này sử dụng pháp bảo mở rộng không gian, vô cùng rộng rãi.

Trên các kệ sách xếp đầy ngọc giản và thư tịch, thỉnh thoảng còn có cả sách da thú.

Ngay lối vào còn đặt một pháp trận kiểm tra, chỉ cần dùng thần thức nhập vào tên sách hoặc thể loại cần tìm, lập tức có thể hiện ra vị trí trưng bày.

Phải nói rằng, Trường Sinh Tông đúng là siêu cấp tông môn duy nhất của hai vực Nam – Bắc, nền tảng vững chắc đến đáng nể.

Ngay cả Ma tộc Lang Ẩn Uyên cũng khó mà theo kịp.

Phượng Khê không sử dụng pháp trận tìm kiếm, chỉ tùy ý đi đến trước một giá sách, cầm một viên ngọc giản lên xem, thấy bên trong ghi chép một số kiến thức tu luyện cơ bản.

Xem ra sách tầng một đều ở mức độ phổ thông.

Thế là nàng đề nghị lên tầng hai xem thử.

Hoài trưởng lão vui vẻ đồng ý, bốn người dùng truyền tống trận đi lên tầng hai.

Phượng Khê đi một vòng tầng hai nhưng cũng không thấy gì hấp dẫn, thế là cả nhóm lại lên tầng ba.

Vừa đặt chân đến tầng ba, Phượng Khê liền dừng lại.

Không chỉ nàng, cả Quân Văn và Cảnh Viêm cũng chìm đắm trong kho sách đồ sộ.

Rất nhiều sách ở đây họ chưa từng thấy, dù không quá trân quý nhưng có thể học hỏi được rất nhiều điều.

Hoài trưởng lão nhìn ba người đang cắm cúi đọc sách thì không khỏi cảm khái. Tuy tính cách mỗi người mỗi khác, nhưng đều là người ham học, điểm này vượt trội hơn khối người rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-739.html.]

Tuy nhiên, ông không thể cứ đứng đây trông ba người đọc sách mãi, liền hỏi:

"Các ngươi muốn tiếp tục ở đây đọc sách, hay theo ta đi nơi khác xem thử?"

Ba người đang hăng say đọc nên quyết định ở lại.

Hoài trưởng lão dặn dò vài câu rồi rời đi.

Ông nghĩ, quy củ Tàng Thư Các rất nghiêm, cho dù có ai bất mãn với bọn họ thì cũng không dám làm loạn tại đây.

Sau khi Hoài trưởng lão đi, Phượng Khê và hai người tiếp tục đọc sách.

Phượng Khê đọc xong một quyển, đưa tay lấy quyển kế bên thì bị người khác nhanh tay đoạt trước.

Nàng lại đổi sang một quyển khác, vẫn bị đoạt mất.

Cứ thế, liên tục tám lần nàng bị người ta cướp sách trước.

Thực ra trước đó nàng đã cảm giác quanh mình có không ít người, nhưng vốn không để tâm, chỉ là mấy con tép riu thôi, chẳng đáng bận lòng.

Nhưng giờ chúng chủ động gây chuyện, nàng cũng không việc gì phải khách khí. Nàng đến Trường Sinh Tông không phải để làm kẻ bị bắt nạt!

Không nói một lời, nàng quay sang mấy kẻ vừa đoạt sách, giơ tay tung thần thức, trực tiếp cho mỗi người một cú như “đập gạch vào đầu”.

Mấy kẻ kia đâu ngờ nàng ra tay nhanh và mạnh như vậy, lập tức ôm đầu kêu la thảm thiết.

Tiếng ồn vừa vang lên, đệ tử canh giữ Tàng Thư Các lập tức xuất hiện, đuổi sạch mấy kẻ kia ra ngoài, thậm chí không cho họ cơ hội giải thích.

Vì quy định của Tàng Thư Các rất rõ ràng, ai gây ồn ào, bất kể lý do hay đúng sai, đều bị đuổi ra ngoài.

Phượng Khê chỉ nhếch mép, mặc kệ khúc nhạc dạo nhỏ vừa rồi, tiếp tục vùi đầu đọc sách.

Nàng đọc rất nhanh, có ngọc giản chỉ cần một cái chớp mắt là thần thức đã xem xong.

Đang đọc thì nàng lấy được một quyển da thú.

Bên trong ghi chép toàn những chuyện kỳ lạ, khiến nàng vô cùng hứng thú, bèn tập trung đọc kỹ.

Sau khi xem xong, vừa định trả sách lên giá thì quyển da thú bỗng nhiên nóng lên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã trở lại bình thường. Phượng Khê cũng không để tâm, cho là ảo giác.

Nhưng lát sau, nàng lại lấy một quyển da thú khác, lần này cũng nóng lên.

editor: bemeobosua

Phượng Khê ngẩn người, không phải ảo giác?

Để kiểm chứng, nàng lấy thêm mấy quyển da thú khác để thử.

Quả nhiên, không ngoại lệ, tất cả đều nóng lên sau khi nàng chạm vào.

Dù nàng chưa đọc xong hay chỉ mới lướt qua, hễ chạm tay vào là quyển sách sẽ trở nên nóng bất thường.

Phượng Khê vô cùng khó hiểu.

Sao lại như vậy?

Mộc Kiếm trong đầu lên tiếng:

"Chủ nhân, chắc mấy quyển da thú này cảm thấy được thiên tài như người chạm vào là một vinh hạnh quá lớn, cảm động quá nên… phát sốt đó!"

Phượng Khê: “…”

Nàng đương nhiên không tin lời nói xàm của Mộc Kiếm, nhưng dù nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân, đành tặc lưỡi mặc kệ.

Dù sao nàng đã kiểm tra, những cuốn da thú kia cũng không hề hấn gì, cũng không có gì dị thường.

Đến lúc chạng vạng tối, các đệ tử trong Tàng Thư Các bắt đầu thúc giục mọi người rời đi, vì Tàng Thư Các ban đêm không cho phép ai ở lại.

Phượng Khê cùng bọn họ chỉ đành lưu luyến mà không muốn rời khỏi Tàng Thư Các.

Vừa bước ra ngoài, Phượng Khê liền nhìn thấy mấy đệ tử bị nàng đánh gạch, phía sau còn đứng không ít người khác.

Phượng Khê nhíu mày, liệu đây có phải là kế hoạch trả thù nàng?

Thôi thì, tiện thể kiếm chút tiền lẻ, để cho bọn ngu xuẩn ấy biết thế nào gọi là nhân gian hiểm ác.

Phượng Khê đang định làm chút trò vui thì Hoài trưởng lão đến.

Những đệ tử kia thấy Hoài trưởng lão liền không dám đến gần.

Phượng Khê hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ biết đi theo Hoài trưởng lão chào hỏi.

Hoài trưởng lão ân cần hỏi vài câu rồi nói:

“Buổi sáng các ngươi mời lão phu, tối nay lão phu sẽ làm chủ, đi thôi, ta đã để người chuẩn bị xong rồi.”

Trong lòng Phượng Khê vừa tiếc nuối lúc trước liền tan biến hết, dù sao đồ ăn ngon cũng có sức hấp dẫn rất lớn.

Hoài trưởng lão chuẩn bị một bàn mười phần phong phú, Phượng Khê ăn một bữa gọi là cực kỳ thỏa mãn!

Như thường lệ, Trường Sinh Tông thật sự là một nơi tuyệt vời!..

Loading...