Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 740

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

740. Hung thú Cùng Kỳ

Trong bữa tiệc, Hoài trưởng lão liền hỏi ba người Phượng Khê hôm nay đến Tàng Thư Các có gặp rắc rối gì không.

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp:

"Chúng ta thì không có gì phiền phức cả, chỉ là có vài người... e rằng sắp gặp rắc rối."

Hoài trưởng lão: "..."

Không cần đoán cũng biết lại có ai xui xẻo đụng phải nha đầu này rồi!

Có những kẻ đúng là không có đầu óc. Ngay cả Hàn phong chủ còn bị con nha đầu này tính kế cho đến mức tổn thương nguyên khí, bọn họ còn dám dây vào nàng?

Đương nhiên, cũng có thể là bị người khác xúi giục, ly gián mà gây chuyện.

Hoài trưởng lão cũng không hỏi thêm gì. Đợi sau khi Phượng Khê về, ông lập tức sai người điều tra một phen, phát hiện những đệ tử chọc chuyện đều là người của Chu Tước phong.

Hoài trưởng lão liền quyết định không nhúng tay vào nữa.

Ông còn bận trăm công nghìn việc, làm sao có thời gian đi lo mấy chuyện lẻ tẻ vụn vặt.

Sau khi Hoài trưởng lão rời đi, Cảnh Viêm và Quân Văn cũng sớm cáo từ. Phượng Khê thì thong thả tản bộ trong sân, tiêu hóa bữa ăn.

Lũ cá trong hồ Xích Yên Lý Môn câm như hến, sợ nàng lại vô duyên vô cớ đến tra hỏi chúng nó.

May là Phượng Khê chỉ dạo vài vòng rồi quay về phòng.

Một lúc sau, nhóm hư ảnh linh kiếm cũng nối nhau xuất hiện ra trấn thủ.

Phượng Khê chuyên tâm tu luyện tới tận nửa đêm mới chịu nghỉ.

Phòng bên, Cảnh Viêm và Quân Văn cũng như vậy.

Sáng hôm sau, Hoài trưởng lão lại đến rất sớm, tiện thể “cọ” luôn bữa sáng.

Cơm nước xong xuôi, Hoài trưởng lão nói:

"Hôm nay các ngươi khỏi cần đến Tàng Thư Các nữa, sau này vẫn còn nhiều thời gian mà nghiên cứu.

Hôm nay ta dẫn các ngươi đi dạo chỗ khác."

Ba người Phượng Khê gật đầu đồng ý.

Hoài trưởng lão liền dẫn họ đi tham quan Ngộ Đạo phong, đến mỗi nơi đều giới thiệu sơ qua để cả ba có cái nhìn tổng thể, tiện cho việc tu hành sau này.

Ngộ Đạo phong tuy rộng lớn, nhưng bốn người chỉ cưỡi ngựa xem hoa nên đến chiều muộn là gần như đã đi hết các chỗ quan trọng.

Hoài trưởng lão do có việc gấp nên để ba người tự quay về chỗ ở.

Dù ông chịu trách nhiệm dẫn dắt ba người Phượng Khê, nhưng bản thân cũng có những chức vụ khác phải gánh vác. Ông không thể lúc nào cũng theo sát ba người được.

Sau khi Hoài trưởng lão rời đi, Phượng Khê nói:

"Tứ sư huynh, ngũ sư huynh, tối nay chúng ta đi ăn ở thiện đường đi!

Mặc dù Hoài trưởng lão có nói trong phòng cũng có đồ ăn, nhưng ta nghĩ đồ ăn của Trường Sinh Tông chắc cũng không tệ đâu."

Cảnh Viêm và Quân Văn đều vui vẻ đồng ý.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, trên đường đến thiện đường thì phát hiện có không ít đệ tử thần sắc vội vàng, tất cả đều hướng về phía sau núi.

Do tò mò, Quân Văn chặn một đệ tử lại hỏi:

"Vị sư huynh này, cho hỏi mọi người đang vội đi đâu vậy?"

Tên đệ tử kia chẳng buồn trả lời, còn liếc mắt khinh thường.

Quân Văn không giận, rút ra mười viên linh thạch đưa tới.

Thái độ tên đệ tử kia lập tức chuyển biến 180 độ:

"Quân Văn sư đệ đúng không? Lỗ tai ta dạo này hơi kém, lúc nãy không nghe rõ. Ngươi vừa hỏi tụi ta đang đi đâu đúng không?"

Thấy Quân Văn gật đầu, hắn lập tức nói:

"Chắc ngươi cũng nghe rồi, Trường Sinh Tông chúng ta bắt được một con hung thú tên là Cùng Kỳ, hiện đang bị giam giữ ở phía sau Ngộ Đạo phong.

Tên đó từ ngày bị bắt về tới giờ chưa từng yên tĩnh. Dựa vào thân phận đặc thù, biết chúng ta không dám gi/ết, nó liền ngày nào cũng đòi hỏi làm loạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-740.html.]

Không chỉ đòi ăn ngon uống tốt, mà còn..."

Nói đến đây, tên đệ tử nọ hạ giọng xấu hổ tiếp:

"Nó còn mê gái đẹp! Cứ cách năm ngày lại bắt phải có một buổi ca múa, mà nhất định vũ công phải là nữ tử xinh đẹp.

Tông môn vì để nó ngoan ngoãn, đành phải điều mấy đệ tử ngoại môn hoặc tạp dịch có chút nhan sắc đến nhảy múa cho nó xem.

Hắc hắc, hôm nay vừa đúng lúc có buổi biểu diễn! Mặt trời sắp lặn là bắt đầu, nên tụi ta mới vội chạy tới xem náo nhiệt."

Quân Văn: "..."

Cảnh Viêm: "..."

Phượng Khê: "..."

Mộc Kiếm lén lút nói với Đào Ngột và Heo Vàng:

"Đều là hung thú mà Cùng Kỳ người ta lại biết hưởng thụ hơn hai người nhiều quá!

Dù bị Trường Sinh Tông giam, mà sống còn sung sướng như thần tiên!

Ta bắt đầu thấy hâm mộ nó rồi đó..."

Mộc Kiếm càng nói, Đào Ngột và Heo Vàng càng thấy trong lòng bất bình.

Dựa vào đâu mà bọn ta bị ký khế ước làm linh thú, còn Cùng Kỳ thì được cung phụng như gia gia?

Không được!

Phải kéo nó xuống nước!

Thế là, Đào Ngột nói với Phượng Khê:

"Cùng Kỳ rất biến thái, thích ác ghét thiện, ngươi càng độc mồm độc miệng nó càng mê.

Nó ghét nhất bị nịnh nọt, nhưng lại thích bị mắng.

Ngươi càng mắng ác liệt, nó càng thích ngươi!

Muốn thu phục nó thì cứ việc chửi cho nó một trận hoặc đào cái hố cho nó nhảy vào là được!"

editor: bemeobosua

Phượng Khê trước kia từng nghe Đào Ngột nói mấy lời này trong bí cảnh Huyết gia, cũng từng đọc sách ghi chép về Cùng Kỳ, biết rõ nó đúng là cái loại "biến thái ngược đãi khổ thân".

Nàng quyết định đi hóng chuyện một phen.

Thế là ba người cũng theo dòng người hướng về phía sau núi.

Khi họ đến nơi thì mặt trời đã lặn, nhưng phía trước sáng rực đèn đuốc, âm nhạc vang lên rộn ràng.

Ba người Phượng Khê bước nhanh hơn. Vì tới trễ nên phía trước đã đông nghịt, chen lên rất khó.

Phượng Khê liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn.

Quân Văn lập tức chạy vào rừng cây bên cạnh.

Chẳng mấy chốc, trong rừng truyền ra tiếng hét:

"Ở đây sao lại có La Điện Thảo cấp Thiên? Lại còn nhiều gốc như vậy! Uầy uầy uầy..."

Nói được nửa câu, dường như bị ai đó bịt miệng lại.

Nhưng hiện trường đã có rất nhiều người nghe thấy.

Cái gì cơ!?

La Điện Thảo cấp Thiên!?

So với ca múa thì thứ này quý giá hơn nhiều!

Thế là ai nấy đều bỏ chạy về hướng rừng cây, nhanh như thể bị lửa cháy tới chân.

Cảnh Viêm đang đứng yên một chỗ: "..."

Cũng chẳng trách sao tiểu sư muội và Quân Văn lại thân nhau, cái mức độ ăn ý trong việc phối hợp làm chuyện xấu này… có học cả đời hắn cũng chưa chắc theo kịp!

Lúc hắn hoàn hồn lại, Quân Văn đã như gió cuốn chạy trở về, còn Phượng Khê thì sớm đã chiếm được chỗ đẹp ngay phía trước rồi.

Cảnh Viêm: "..."

Loading...