Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 741
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
741. Đại ác nhân thứ thiệt!
Bởi vì có không ít người mải mê đi tìm bảo vật, nên chỗ đang biểu diễn ca múa chẳng còn lại bao nhiêu người.
Phượng Khê và hai người đồng hành thuận lợi chen được lên hàng đầu.
Hơn mười nữ tử dung mạo xinh đẹp đang thổi sáo, gảy đàn, ca hát. Đối diện họ là một kết giới trong suốt, bên trong có một con yêu thú trông hết sức kỳ dị đang "ngồi".
Thoạt nhìn hơi giống hổ, nhưng khắp thân lại mọc đầy gai nhọn như nhím. Kỳ lạ hơn nữa là sau lưng nó còn mọc ra một đôi cánh.
Chỉ có điều… đôi cánh ấy nhìn chẳng ăn nhập gì với thân hình. Thân thể nó to chẳng kém gì một con trâu, vậy mà cánh lại như… cánh gà!
Phượng Khê nghi ngờ mười phần: cặp cánh kia e là chỉ để cho có hình thức mà thôi.
Ngay lúc này, Đào Ngột kinh ngạc nói:
"Không đúng! Ta nhớ con Cùng Kỳ này có cánh to như đại bàng mà, sao giờ lại teo tóp như vậy?!
Chẳng lẽ… là đồ giả đội lốt à?
Mà nhìn kỹ thì giống thật chứ chẳng đùa, chỉ cần nhìn cái ánh mắt láo liên hèn hạ kia là ta nhận ra ngay!"
Heo Vàng cũng lên tiếng:
"Chắc chắn là nó rồi!
Có khi đã gặp biến cố gì đó nên cánh mới thành ra thế kia, chứ không thì sao lại bị bọn phế vật Trường Sinh Tông bắt được?"
Phượng Khê nhìn thấy phía trước con Cùng Kỳ còn bày ra một chiếc bàn dài, trên đặt đầy món ăn thịnh soạn.
Chén đũa bày biện đầy đủ, trông rất phong phú.
Cùng Kỳ vươn vuốt cầm lấy một bình rượu, ngửa đầu tu một ngụm, sau đó nheo mắt nhìn về phía các nữ đệ tử đang đàn hát.
Nó nhìn một lúc, bỗng hất cái bình xuống đất.
"Mỗi lần cũng chỉ có mấy thứ tầm thường này!
Toàn là đám phấn hoa tầm phào, ta nhìn phát chán rồi!
Cút hết xuống dưới, mau đi đổi người khác cho ta!
Không được lôi mấy đứa tạp dịch hay ngoại môn đệ tử đến nữa, đổi hết thành nội môn đệ tử hoặc thân truyền đệ tử!
Được nhảy múa trước mặt ta là vinh hạnh của các nàng!
Nếu nửa canh giờ nữa không tìm được người như ta nói, thì đừng trách ta lật tung cái chốn này!"
Đám đệ tử canh giữ Cùng Kỳ thấy nó lại nổi m/áu quậy phá, liền vội vàng báo tin cho Mai trưởng lão phụ trách trông giữ.
Mai trưởng lão lúc ấy đang dựng lều đơn sơ gần đó, vừa nhận tin cấp báo liền đau đầu không thôi.
Lại nổi cơn nữa rồi!
Lúc trước bắt được con Cùng Kỳ này, đám người Trường Sinh Tông còn mừng rỡ khôn xiết.
Hung thú đấy! Nếu thu phục được, để nó vì Trường Sinh Tông mà phục vụ, thì thanh thế tông môn chắc chắn sẽ tăng vọt.
Nào ngờ đưa nó về rồi mới phát hiện, hung thú và yêu thú là hai giống hoàn toàn khác nhau!
Tên này không những xảo quyệt, thâm hiểm, lại còn giỏi đọc tâm lý người khác. Nó biết Trường Sinh Tông không dám gi/ết mình, nên càng được thể làm tới.
Tất nhiên, nếu nó quá đáng quá, Trường Sinh Tông cũng chẳng ngại ra tay.
Nhưng rắc rối ở chỗ: nó biết một bí mật cực kỳ quan trọng của Trường Sinh Tông. Muốn moi ra bí mật ấy, tông môn chỉ đành chiều chuộng nó hết mực.
Miễn là không quá đáng thì rượu ngon, thịt ngon, ca múa đàn hát gì cũng chiều được hết.
Nhưng giờ nó lại đòi đệ tử nội môn, thậm chí thân truyền đệ tử đến múa hát cho nó coi, thế thì đúng là quá quắt!
Đối với một tông môn, đệ tử nội môn và thân truyền là lực lượng chủ lực. Nếu để bọn họ bị làm nhục như thế, chắc chắn sẽ sinh lòng bất mãn.
Mai trưởng lão vừa xoa huyệt thái dương vừa chạy tới.
Cùng Kỳ thấy lão, liền hừ lạnh:
"Mai lão đầu, ngươi tới cũng nhanh đấy! Mau đi tìm người cho ta! Bằng không thì ngươi xong với ta rồi!"
Mai trưởng lão nhẫn nhịn, nói:
"Cùng Kỳ đại nhân, chuyện này tuyệt đối không thể được.
Nội môn đệ tử và thân truyền đệ tử đều bận tu luyện, làm gì có thời gian múa hát cho ngài xem?
Hay là thế này, ta cho người mang thêm rượu ngon thịt ngon đến…"
Còn chưa dứt lời, Cùng Kỳ đã quát ầm lên:
"Ngươi đúng là đồ chó ngáp phải ruồi! Ngươi là cái thá gì mà cũng dám cò kè với ta?!
Ta nói cho ngươi biết, nếu hôm nay không làm đúng ý ta, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là lợi hại!"
Mai trưởng lão tức đến nghẹn lời, đang không biết xử trí ra sao thì từ ngoài đám đông có người lên tiếng dịu dàng:
"Mai trưởng lão, để ta thử xem sao!"
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, thì thấy người vừa nói là một nữ tử dung mạo thanh tú, khoác trên mình y phục của thân truyền đệ tử Thanh Long phong.
Nàng tươi cười đứng đó, toát ra khí chất khiến người ta dễ sinh hảo cảm. Không ít nam đệ tử đã bắt đầu dán mắt không dứt.
Mai trưởng lão nhìn thấy nàng thì giọng cũng dịu hẳn đi:
"Thì ra là Chỉ Lan.
Ta biết ngươi có lòng vì tông môn, nhưng thân là thân truyền đệ tử, nhiệm vụ chính vẫn là tu luyện. Thôi quay về tu luyện đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-741.html.]
Thẩm Chỉ Lan mỉm cười:
"Mai trưởng lão hiểu lầm rồi. Ta không phải đến múa hát cho Cùng Kỳ xem, ta chỉ muốn... nói chuyện với nó.
Xin trưởng lão cho ta một cơ hội, biết đâu lại có hiệu quả."
Mai trưởng lão do dự một lúc, rồi gật đầu:
"Thôi được, vậy ngươi cứ thử nói chuyện với Cùng Kỳ đại nhân xem sao."
Đám đông liền dạt ra tạo thành một lối đi. Khi đi ngang qua ba người Phượng Khê, khóe miệng Thẩm Chỉ Lan khẽ nhếch, mang theo ý cười chắc thắng.
Nàng đến gần kết giới, nói với Mai trưởng lão:
"Xin ngài cho ta một khắc thời gian. Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng cắt ngang, được chứ?"
Mai trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi gật đầu.
Bên trong kết giới, Cùng Kỳ đảo mắt nhìn nàng một cái, nhíu mày nói:
"Từ đâu chui ra cái loại người kỳ cục này? Ta còn chưa đói tới mức phải ăn bậy đâu, mau biến cho khuất mắt!"
Phượng Khê lập tức phì cười.
Tên Cùng Kỳ này đúng là thú vị!
Thẩm Chỉ Lan mặt mày cứng đờ. Nàng luôn tự tin với nhan sắc khuynh thành của mình, không ngờ lại bị Cùng Kỳ chê bai không tiếc lời.
Nhưng không sao, nàng vốn biết cách thu phục con này và chờ ký khế ước. Rồi nàng sẽ khiến nó phải ngoan ngoãn!
Nàng nghiêm mặt nói:
"Cùng Kỳ, ngươi xấu xí như vậy, có tư cách gì chê bai dung mạo của ta chứ..."
Nàng còn chưa nói xong, Cùng Kỳ đã cười khẩy:
"Ngươi không chỉ xấu mà đầu óc cũng có vấn đề!
Ta thấy đẹp hay không đẹp thì liên quan gì đến dung mạo ngươi?
Ví dụ như ngươi đâu phải heo, ngươi có tư cách gì phán heo xấu?
Chẳng lẽ ngươi phải biến thành heo trước rồi mới được nói heo có đẹp không à?"
Phượng Khê lúc này đã cười đến đau cả bụng!
Cùng Kỳ đúng là... đáng yêu ghê!
Lý luận vững như bàn thạch!
Trong tay áo, Thẩm Chỉ Lan đã siết chặt nắm đấm. Nàng trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, lạnh lùng nói:
"Chuyện dung mạo ta không so đo nữa, nhưng ta nghe nói trong Tứ đại hung thú, ngươi là kẻ vô dụng nhất!
Chẳng trách lại bị bắt về Trường Sinh Tông, ngươi đúng là thứ phế vật suốt đời bị nhốt ở đây cũng đáng!
Ngươi căn bản không xứng gọi là hung thú, ngươi chỉ là một tên ngu ngốc vô dụng…"
Nàng phát hiện lông tóc Cùng Kỳ đang xù ra từ nãy nay bỗng xẹp xuống, thần sắc cũng ôn hòa hơn hẳn.
Trong lòng nàng mừng thầm: quả nhiên tin tức nàng moi được là đúng!
Cùng Kỳ này... lại thích bị mắng! Mắng càng độc, nó càng khoái!
Nghĩ vậy, nàng bồi thêm mắng tiếp:
"Cùng Kỳ! Ngươi đã bị Trường Sinh Tông bắt, thì nên ngoan ngoãn ngồi yên trong cấm địa. Còn muốn rượu ngon thịt ngọt, lại còn đòi đệ tử múa hát cho coi, mặt ngươi cũng quá dày đi…"
Nàng còn chưa nói hết câu, lông Cùng Kỳ đã dựng ngược cả lên, gầm lên một tiếng rung trời:
"Mai lão đầu! Mau đập ch/ết con nha đầu kia cho ta! Bằng không ta thà liều mạng đồng quy vu tận, cũng phải phá cho bằng được trận pháp của ngươi!"
Mai trưởng lão nghe vậy, trong lòng không khỏi oán trách Thẩm Chỉ Lan: rõ ràng ta đã nói ngươi đừng nhúng tay vào, ngươi cứ phải xía vô, còn mạnh miệng bảo có cách vỗ yên Cùng Kỳ. Bây giờ hay rồi!
Không những không dập tắt được cơn giận của Cùng Kỳ, lại còn đổ thêm dầu vào lửa!
editor: bemeobosua
Hắn vội vàng trấn an:
"Cùng Kỳ đại nhân, nàng ta còn nhỏ dại, không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nàng.
Nhưng ngài cứ yên tâm, tội ch/ết thì miễn, tội sống khó tha. Ngày mai chờ ta bắt được Tông chủ Minh tông, nhất định sẽ trừng phạt nặng tay với nàng."
Cùng Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm Mai trưởng lão:
"Ngươi tưởng ta là con Cùng Kỳ ba vạn tuổi ngu ngơ chắc? Mấy lời nói láo ngu ngốc như vậy, tưởng dỗ được ta à?
Không đập chế/t cũng được, ngươi tát nàng hai trăm cái, ta sẽ tha cho nàng!"
Phượng Khê bị Cùng Kỳ chọc cười muốn sặc!
Trong thần thức, Mộc Kiếm không hiểu hỏi:
"Chủ nhân, Thẩm Chỉ Lan rõ ràng mắng Cùng Kỳ, theo lý thì Cùng Kỳ phải vui mới đúng chứ, sao còn nổi giận vậy?"
Phượng Khê thản nhiên nói:
"Bởi vì con ngốc kia mắng Cùng Kỳ là 'mặt dày', mà ác nhân như nó, đời nào lại chịu nhận mình có da mặt cơ chứ!"
Mộc Kiếm lập tức vỡ lẽ:
"Chủ nhân, xem ra con Cùng Kỳ này chắc chắn là ngài rồi! Dù sao ngài căn bản chẳng có cái thứ gọi là 'da mặt'! Đại ác nhân thứ thiệt!"
Phượng Khê: "..."