Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 744

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

744. Có chút thú vị đấy.

Lão Mai cảm thấy chắc đầu óc Phượng Khê bị lỏng vít rồi.

Trước đó Thẩm Chỉ Lan cũng lảm nhảm vài câu, kết quả biến bản thân thành trò cười.

Đã có vết xe đổ kia rồi, ngươi còn muốn đ.â.m đầu thử nữa sao?

Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị tát hai trăm cái?

Ngay lúc lão Mai còn đang xoay đủ kiểu đối sách trong đầu, Phượng Khê đã quay sang con Cùng Kỳ trong kết giới, giở giọng dịu ngọt:

"Cùng Kỳ đại nhân, ngài giỏi lắm á!"

Cùng Kỳ nheo mắt nhìn nàng đánh giá:

"Dung mạo ngươi nhìn cũng đỡ gai mắt hơn cái đứa trước. Đã chủ động xin xỏ thì hát cho ta khúc gì đó hay nhảy cái gì cũng được!

Nhớ là đừng làm mấy trò cũ rích nhạt nhẽo, đổi món mới đi!"

Phượng Khê nghiêng đầu, cười toe toét:

"Được thôi nha~"

Cùng Kỳ tỏ vẻ hài lòng.

Cái đứa này khôn hơn cái đứa trước nhiều.

Bổn đại nhân tuy thích kẻ ác, ghét kẻ thiện, nhưng không phải đồ ngốc!

Sau đó, nó chỉ thấy Phượng Khê lấy ra một cây kèn...

Ô oa ô oa ô oa...

Một khúc kèn vang lên làm nổ tung hình tượng “mặt lạnh ngầu lòi” trong đầu Cùng Kỳ!

Thổi xong, Phượng Khê mắt cong cong:

"Cùng Kỳ đại nhân, khúc này có vừa ý ngài không?"

Lão Mai suýt chút nữa bụm miệng nàng lại!

Ngươi còn dám hỏi nó có hài lòng không á?

Ngươi thổi rõ ràng là khúc đưa tang chứ gì?!

Ngươi định dỗ Cùng Kỳ hay tiễn vong nó luôn thế?

Lão Mai cảm thấy hôm nay đúng là ngày tận số.

Đầu tiên là gặp Thẩm Chỉ Lan thích chuốc khổ vào thân, giờ lại đụng trúng Phượng Khê đầu óc có vấn đề!

Lão gần như chắc chắn Cùng Kỳ lần này phải tức đến muốn nửa cái mạng nàng!

Nhưng khổ cái là thân phận Phượng Khê đặc biệt, nếu xảy ra chuyện, bên Bắc Vực không thể không hỏi tội.

Ngay lúc lão còn đang toát mồ hôi lạnh tính kế, Cùng Kỳ bỗng cười ha hả:

"Tốt! Thổi hay lắm! Quá hay rồi!

Bổn đại nhân cực kỳ thích mấy khúc quái đản không giống ai như vậy!

Nghe cái này khiến ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, từng màn từng cảnh, mỗi lần kẻ nào chọc giận ta mà ch/ết, đều nên có khúc này tiễn biệt!

Lão Mai, lần sau ngươi đánh nha đầu kia, nhớ phối cái khúc này cho có không khí!"

Lão Mai: "..."

Lão sai rồi.

Không phải Phượng Khê có vấn đề, mà là đầu óc Cùng Kỳ có vấn đề.

Thẩm Chỉ Lan đứng sau lưng đám người nhìn Phượng Khê trong kết giới như muốn thiêu đốt nàng bằng mắt.

Ch/ết tiệt! Tụi bây đáng ch/ết hết!

Bất quá, Thẩm Chỉ Lan nhanh chóng bình tĩnh lại.

Cùng Kỳ tính khí thất thường, giờ cười đó, lát nữa có khi lật mặt, đến lúc ấy tiện nhân kia còn chẳng biết mình ch/ết kiểu gì.

Đúng lúc này, Cùng Kỳ vẫy vuốt chỉ xuống đất:

"Ngồi đi! Tiếp tục thổi! Thổi tới khi ta nghe nghiện mới thôi!"

Lão Mai nhìn Phượng Khê đầy thương cảm.

Thấy chưa?

Ta đã nói đừng gây chuyện làm gì cho khổ...

Giờ thì tốt rồi, dính phải cái loại khẩu vị như Cùng Kỳ, chắc ngươi phải thổi tới mức thiên hoang địa lão mới xong.

Sau đó, Phượng Khê bình tĩnh lấy ra một viên ghi âm thạch.

Ô oa ô oa ô oa...

Thuần thủ công, mỗi lần thổi hao phí một viên ghi âm thạch, ngươi đáng có được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-744.html.]

Chưa dừng lại, nàng tiếp tục lấy ra thêm năm viên, biểu diễn ngay tại chỗ khúc kèn lục trọng tấu cho Cùng Kỳ nghe chơi!

Cùng Kỳ trợn mắt suýt rớt ra ngoài!

Có chút thú vị đấy!

Nó nhìn Phượng Khê thấy lại thuận mắt hơn rồi.

Nó vung vuốt:

"Được rồi, bổn đại nhân chán nghe rồi, không muốn nghe nữa, ngươi múa một điệu cho ta coi!"

Phượng Khê mỉm cười:

"Cùng Kỳ đại nhân muốn xem ta múa, ta tất nhiên không thể thoái thác. Có điều trước đó, ngài có thể giải đáp cho ta một điều được không?"

Cùng Kỳ ra vẻ rộng lượng:

"Xem ngươi thức thời, bổn đại nhân phá lệ đồng ý! Nói đi, ngươi nghi ngờ điều gì?"

Phượng Khê chỉ tay lên trời, lại chỉ xuống đất, sau đó quay lưng bỏ đi.

Quân Văn đi ngay sau nàng, Cảnh Viêm chậm một nhịp nhưng cũng nhanh chóng theo sát.

Lão Mai tưởng Cùng Kỳ sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ nó lại nhăn mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Lão Mai: “…”

Lão còn đang hoang mang thì nghe Cùng Kỳ hỏi:

"Lão Mai, ngươi nói coi, nha đầu kia có ý gì?"

Lão Mai: Ta biết thế quái nào được?!

Thấy lão không trả lời, Cùng Kỳ bắt đầu gầm gừ:

"Ngươi đúng là đồ vô dụng! Một câu đơn giản vậy cũng không trả lời nổi!

Ngươi sống có ích gì? Sao không đi c/hết luôn cho rồi!"

Lão Mai sớm đã bị nó mắng cho chai mặt, tai trái vào tai phải ra, nghe như nước chảy qua đá.

Chỉ là Thẩm Chỉ Lan thì nghiến răng nghiến lợi.

Nàng nghĩ mãi mà không thông, rõ ràng nàng được báo tin là Cùng Kỳ thích ác ghét thiện, vậy sao khi nàng mắng thì bị ăn tát, còn Phượng Khê thổi tang khúc, rồi chỉ trời chỉ đất vô nghĩa, mà nó lại không nổi giận?

Nó là đồ điên!

Lúc này, lão Mai thử nói:

"Cùng Kỳ đại nhân, hay để ta gửi tin hỏi Phượng Khê, xem nàng có ý gì?"

Cùng Kỳ lập tức giận sôi:

"Ngươi bị ngốc à? Ngươi hỏi chẳng khác nào bảo ta không trả lời được!

Bổn đại nhân học vấn uyên thâm, đầu đầy kinh sử, sao có thể bị một câu hỏi con con làm khó được chứ?!"

Lão Mai: Không ngờ ngươi còn biết sĩ diện.

Ngay sau đó, Cùng Kỳ lại nói:

"Ngươi không được hỏi nàng, nhưng có thể hỏi người khác, rồi lén mách cho ta biết! Lần sau bổn đại nhân nhất định làm nàng há hốc mồm kinh ngạc!"

Lão Mai: “…”

Lão trước giờ biết Cùng Kỳ không bình thường, nhưng không ngờ lại bất thường cỡ này.

Thôi thì tạm thời nó còn yên, chuyện sau để sau hẵng tính.

Không được nữa thì lén hỏi Phượng Khê xem nàng chỉ trời chỉ đất là có ý gì…

Thế là, lão phất tay ra hiệu cho mọi người có thể rút lui.

Vừa định xoay người đi, Cùng Kỳ lại gọi lại:

"Lão Mai, lại đây kể ta nghe chuyện về cái đứa tên Phượng Khê kia, cho bổn đại nhân giải khuây!"

Lão Mai lặng lẽ rơi lệ trong lòng, nhưng không dám cãi lời con điên sống này, đành kể hết chuyện mình biết.

"Ngươi nói nàng là ánh sáng Bắc Vực? Vậy ánh sáng Bắc Vực ấy từ đâu ra? Mau kể kỹ hơn cho ta nghe!"

Lão Mai: "..."

Ta là trưởng lão Trường Sinh Tông, biết được mấy chuyện ở Bắc Vực của nàng cũng đã giỏi lắm rồi, ai biết cái danh ánh sáng Bắc Vực từ đâu mà có?

Ta có phải thuyết thư kể chuyện đâu mà rảnh kể ngươi nghe mấy thứ linh tinh này?

Nhưng không dám chọc nó, lão đành phải tìm mấy đệ tử mê buôn chuyện đến kể thay.

Cùng Kỳ nghe đến say sưa, càng lúc càng hứng thú với Phượng Khê.

Dù gì thì bổn đại nhân cũng đã gặp đủ loại người, nhưng kiểu này đúng là lần đầu thấy!

Nói thế nào nhỉ? Giống như là... hạt mè đen trong chè trôi nước vậy!

Ngoài trắng trong đen, nhìn thì ngây thơ mà tâm đen sì sì!

Nó không phải chưa từng gặp kiểu người ngoài sáng trong tối, nhưng cái dạng nhìn thì có vẻ là người tốt mà thật ra lại là kẻ xấu, nhìn thì như người xấu mà hình như lại là người tốt quý giá như loài hiếm ấy… thì đúng là chưa từng thấy bao giờ.

Loading...