Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 745

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

745. Ngươi đối với người ngoài cũng thật độc ác đấy.

Cùng Kỳ đã nôn nóng muốn được nhìn thấy hạt mè đen trôi nước kia thêm lần nữa.

Nó cũng rất thích loại sinh vật vừa thông minh vừa gan lì như vậy.

Tuy rằng con nha đầu kia căn bản không phải đối thủ của nó, nhưng so với việc bắt nạt mấy kẻ ngu si khác thì lại thú vị hơn nhiều.

Chỉ là… cái động tác vừa rồi của nàng, một tay chỉ trời một tay chỉ đất, rốt cuộc là có ý gì?

Đúng lúc này, Quân Văn liền hỏi Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, vừa rồi muội một tay chỉ trời một tay chỉ đất là để làm gì vậy?”

Phượng Khê bày ra vẻ mặt ngây thơ:

“Muội tùy tiện chỉ đại thôi. Nếu cần nó trả lời đúng thì nói là nó đúng, cần nó trả lời sai thì bảo là sai.”

Quân Văn: “…”

Hắn vẫn đánh giá quá cao độ liêm sỉ của tiểu sư muội rồi!

Cảnh Viêm thì lại lên tiếng:

“Thẩm Chỉ Lan đã ló mặt ra rồi, e là sắp tới sẽ không yên ổn, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Phượng Khê cũng đồng ý. Đừng tưởng Thẩm Chỉ Lan bị Cùng Kỳ đánh cho mặt mũi sưng như đầu heo mà xem thường. Kiểu gì ả cũng tính sổ lên đầu nàng.

Thẩm Chỉ Lan là loại người luôn oán trời trách đất, chẳng bao giờ biết nhìn lại bản thân cả.

Vừa trò chuyện, Phượng Khê vừa trở về viện.

Đám cá Xích Yên Lý trong hồ vừa thấy nàng về liền liều mạng bơi tới bơi lui, sợ nàng hiểu lầm chúng đã bỏ trốn.

Tiếc là Phượng Khê chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái, cứ thế ung dung vào phòng.

Tối đến, trước khi ngủ, nàng vẫn như thường lệ thả hư ảnh linh kiếm để canh gác, lần này còn chia ra một phần canh giữ viện của Quân Văn và Cảnh Viêm.

Do linh kiếm bị chia ra, nên bên hồ cá không còn hư ảnh nào canh chừng.

Đám cá Xích Yên Lý lập tức chìm xuống đáy hồ, rất lâu sau mới ngoi lên.

Nếu lúc này có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát hiện sắc màu của chúng còn rực rỡ hơn trước kia.

Có điều, chỉ một khắc sau, màu sắc ấy liền trở lại như ban đầu.

editor: bemeobosua

Phượng Khê thì chẳng hay biết gì cả, nàng đã ngủ say và bắt đầu mơ đẹp.

Trong mộng, nàng chuyển hết bảo vật Trường Sinh Tông về Huyền Thiên Tông, khiến vị sư phụ tiện nghi của nàng cười tươi như hoa nở!

Đúng lúc đó, một đống hộp ngọc khổng lồ bất ngờ đổ ụp xuống, chôn sống sư phụ nàng…

Phượng Khê hốt hoảng tỉnh dậy giữa đêm.

Nàng lại lầm rầm niệm danh tổ sư gia Trường Sinh Tông một lượt, rồi mới tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Khê phát hiện Hoài trưởng lão vẫn chưa đến.

Theo lý, dù ông ta không tới để trông coi thì cũng phải ghé ăn ké bữa sáng chứ!

Mãi tới khi ba người Phượng Khê ăn sáng xong, Hoài trưởng lão mới thong thả tới nơi.

“Xảy ra chuyện rồi! Tàng Thư Các có chuyện lớn!”

Quân Văn tò mò hỏi:

“Chuyện gì cơ?”

“Không ít quyển da thú ở tầng ba của Tàng Thư Các đều hóa thành tro bụi! Hiện tại Tàng Thư Các loạn thành một nùi rồi!”

Phượng Khê: “…”

Chuyện này… chắc không liên quan gì đến nàng đâu nhỉ?

Nàng có làm gì đâu, chỉ ngoan ngoãn đọc sách thôi mà.

Chỉ là trùng hợp thôi, hoàn toàn là trùng hợp.

Hoài trưởng lão tiếp tục nói:

“Mặc dù chỉ là da thú tầng ba, nhưng tổn thất khá lớn. Tông chủ đã ra lệnh phải điều tra đến cùng!

Phàm ai hôm qua từng lên tầng ba đều phải bị gọi tới thẩm vấn, các ngươi cũng vậy.”

Phượng Khê bình thản nói:

“Thì điều tra cứ điều tra, dù sao cũng không phải bọn ta làm, lương tâm trong sáng không có gì phải sợ.”

Quân Văn ánh mắt lóe lên, nói:

“Ta thấy hơn nửa là mấy kẻ hôm qua tới gây sự với tiểu sư muội làm. Bị đuổi ra khỏi Tàng Thư Các nên bất mãn, sinh sự.”

Hoài trưởng lão giật mình, lập tức truyền tin về cho người phụ trách Tàng Thư Các.

Phượng Khê nhìn Quân Văn đầy tán thưởng, Ngũ sư huynh đúng là càng ngày càng giỏi rồi!

Quân Văn trong lòng khoái chí.

Thật ra hắn cảm thấy hơn nửa là do tiểu sư muội làm, chẳng qua không có bằng chứng, chỉ là trực giác thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-745.html.]

Giờ hắn đứng ra dắt hướng điều tra về phía khác, coi như giúp nàng.

Hắn đúng là một cái tiểu ma đầu thông minh mà!

Hoài trưởng lão lại hỏi mấy chuyện liên quan tới Cùng Kỳ, rồi nhắc nhở:

“Tốt nhất đừng dính vào vụ này, nếu Cùng Kỳ thật sự nổi điên lên thì ngay cả tông chủ cũng phải dè chừng vài phần.”

Phượng Khê lập tức đồng ý:

“Nàng tuyệt đối không chủ động đi tìm Cùng Kỳ đâu, còn nếu Cùng Kỳ chủ động tới tìm nàng… thì đành chơi đùa một chút vậy.”

Đúng lúc này, có hai đệ tử Tàng Thư Các đến mời ba người Phượng Khê đi thẩm vấn.

Phượng Khê thở dài:

“Trường Sinh Tông các ngươi tiếp đãi khách thật đặc biệt quá ha, bọn ta chỉ đọc sách thôi mà cũng bị gọi đi điều tra.

Thôi được rồi, các ngươi cũng là làm theo bổn phận, ta không làm khó đâu, đi thì đi.”

Hai tên đệ tử liếc nhau một cái, trong lòng thầm nghĩ:

“Không phải đồn là Phượng Khê rất ngoa ngoắt hay sao, sao hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?”

Hoài trưởng lão sợ ba người xảy ra chuyện, nên cũng đi theo đến Tàng Thư Các.

Người phụ trách thẩm vấn, Thường trưởng lão, lạnh mặt hỏi:

“Phượng Khê, Quân Văn, Cảnh Viêm, hôm qua ba người các ngươi ở Tàng Thư Các đã làm gì?”

Phượng Khê: “Đọc sách.”

Quân Văn: “Đọc sách.”

Cảnh Viêm: “Đọc sách.”

Thường trưởng lão: “… Ta không vòng vo với các ngươi nữa. Quyển da thú bị đốt là do các ngươi làm đúng không?”

Phượng Khê điềm nhiên đáp:

“Thường trưởng lão, mọi chuyện đều cần động cơ. Ngài thử nghĩ xem, tại sao bọn ta phải làm vậy?

Nếu Tàng Thư Các không cho bọn ta vào, bọn ta tức giận nên phá hoại thì còn có lý.

Nhưng quý phái đã đối xử công bằng, cho phép bọn ta vào, vậy bọn ta đốt sách làm gì?

Chưa kể, tầng ba cũng không có sách quý gì ghê gớm, đốt đi cũng chẳng có lợi lộc chi.

Ngược lại là mấy đệ tử hôm qua tới gây sự với bọn ta, vừa có thù, vừa có thể mượn chuyện vu vạ, có khả năng là bọn chúng!

Các ngươi nên tập trung thẩm vấn bọn chúng đi!

Nếu không khai thì cứ đánh cho tới chế/t, cùng lắm thì dùng thuật sưu hồn, ta không tin không moi được gì!”

Thường trưởng lão: “…

Ngươi đối với người ngoài cũng độc ác quá rồi đấy!

Sao không nói luôn là ta đánh chế/t cả ba ngươi cho xong chuyện?”

Nhưng nghĩ lại thì lời nàng cũng có lý. Ba người bọn họ không có động cơ gây chuyện.

Hơn nữa nhìn thái độ của họ rất bình tĩnh, không giống đang chột dạ.

Ngược lại là mấy đệ tử Chu Tước phong kia nói năng lấp lửng, như thể có tật giật mình.

Thế là Thường trưởng lão chỉ hỏi thêm vài câu rồi thả ba người rời đi.

Do sự cố, Tàng Thư Các tạm thời đóng cửa. Hoài trưởng lão mới nói với Phượng Khê:

“Ngộ Đạo Phong được đặt tên như vậy không chỉ vì tảng đá ở cửa mà còn vì trên đỉnh núi có một Ngộ Đạo Đài.

Nghe đồn tổ sư gia năm xưa chính là ở đó đắc đạo phi thăng, cũng là tiên nhân duy nhất của tông môn được ghi chép lại là đã phi thăng.”

Phượng Khê liền hỏi:

“Rồi ổng phi thăng lên chỗ nào thế?”

Hoài trưởng lão: “… Chuyện này thì ta không rõ. Có thể là do bọn ta ngu dốt, không lĩnh ngộ nổi đạo lý sâu xa đó.”

Phượng Khê nhếch mép:

“Ta thì thấy chắc ông ấy cảm thấy thọ nguyên hết rồi, nên mới… nhảy núi!”

Hoài trưởng lão lập tức nổi giận:

“Vô lễ! Nếu ngươi dám nhục mạ tổ sư ta thêm lần nữa, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản thế này đâu!”

Phượng Khê vội vàng thu lại vẻ mặt, điềm đạm nói:

“Hoài trưởng lão, vừa rồi con lỡ lời, mong ngài đừng chấp nhặt.

Con cũng vừa bị Tàng Thư Các xử oan, trong lòng có chút bực bội nên mới nói năng không cẩn thận.”

Ban đầu Hoài trưởng lão vẫn còn có chút nghi ngờ Phượng Khê, nhưng nghe vậy xong thì hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ đó.

Nếu chuyện này là do nàng làm, lẽ ra nàng phải chột dạ, tránh né còn không kịp, sao lại vì chuyện đó mà tức giận, thậm chí còn chủ động nhắc đến?

Rõ ràng chuyện quyển da thú này chẳng liên quan gì đến nàng cả!

Nàng vô tội!

Loading...