Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 746

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

746. Lão nhân canh cửa phi thăng này đúng là một cú lừa thế kỷ!

Phượng Khê ngẫm lại mà thấy mình thật sự quá vô tội.

Bởi vì… nàng có làm gì đâu chứ!

Nói không chừng là do Tàng Thư Các tự dưng nổi hứng đóng kịch ra đó thôi!

Mộc Kiếm bèn nhỏ giọng thì thầm với Tiểu Chim Béo:

“Ê, cái Tàng Thư Các này đóng kịch thôi mà mà trả giá hơi bị cao ha!

Mà nói thật, hôm qua chủ nhân chúng ta nhìn mấy quyển da thú ấy, tụi nó còn phát nhiệt nữa kìa!

Chuyện này chắc chắn có liên quan đến nàng ấy rồi!”

Nó nói với Tiểu Chim Béo là vì nghĩ con chim này cũng coi như là bậc tiền bối, tuy địa vị không bằng nó nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Chứ mấy con mèo rừng với thú hoang đời sau á? Hừ, chả đáng để nhắc tới.

Hơn nữa, Tiểu Chim Béo vốn kín miệng, rất ít khi mách lẻo.

Chỉ có điều… hơi bị lì. Nghe chuyện rồi thì cứ như chưa từng nghe thấy, chẳng thèm đáp lời nào.

Lần này cũng vậy.

Mộc Kiếm thao thao bất tuyệt nửa ngày, Tiểu Chim Béo không thèm liếc nó lấy một cái.

Mộc Kiếm tự an ủi mình: “Chắc là do nó mặc cảm tự ti, không dám nhìn thẳng vào ta mà thôi! Ừ, chắc chắn là thế rồi!”

Phượng Khê thì chẳng biết phía sau Mộc Kiếm đang âm thầm phân tích chuyện của nàng.

Nàng vừa ngắm phong cảnh vừa trò chuyện đôi ba câu với Hoài trưởng lão.

Khi gần đến đỉnh núi, đường đi bắt đầu gập ghềnh khó leo.

Hoài trưởng lão nhắc nhở:

“Ở Trường Sinh Tông, chỉ có vài khu vực nhất định mới được phép ngự kiếm, chỗ này thì được.

Còn lại đều có trận pháp cấm bay.

Vì vậy lúc leo nhớ cẩn thận, rơi xuống rồi thì khó mà cứu được.”

Lão cứ tưởng nói xong thì Phượng Khê sẽ cẩn thận lắm, nào ngờ nàng lôi ra một cái trận bàn, bấm loạn vài cái, vù một cái ngự kiếm bay thẳng lên.

Hoài trưởng lão: "..."

Trận pháp cấm bay của Trường Sinh Tông chúng ta dễ phá vậy sao?!

Thật ra nếu là hôm qua thì Phượng Khê cũng chưa chắc phá được dễ như thế.

Chỉ là hôm qua nàng đã đọc kha khá sách trận pháp ở tầng ba Tàng Thư Các, lại thêm kết hợp với ngọc giản trận pháp bên Ma tộc…

Kết quả là loại cấm chế này chẳng thấm vào đâu!

Hoài trưởng lão vì giữ chút thể diện, đành lên tiếng:

“Phượng Khê à, con đường này còn gọi là Luyện Tâm Lộ, leo bằng chân mới thấm thía.”

Phượng Khê đứng trên thanh mộc kiếm, gật gù đầy thành ý:

“Vậy ngài cứ từ từ mà rèn tâm, ta không quấy rầy nữa! Chúng ta gặp nhau trên đỉnh nhé!”

Hoài trưởng lão: "..."

Trong lòng Hoài trưởng lão còn chưa kịp ổn định thì đã thấy Phượng Khê như cá chép vẫy đuôi giữa trời, bay mà như rớt, nếu không nhờ nàng cẩn thận buộc thêm dây thừng thì chắc giờ đang té lộn cổ rồi.

Hoài trưởng lão: "..."

Ngươi ngự kiếm mà trình độ vậy sao?! Ngươi là ánh sáng Bắc Vực mà bay như heo lăn dốc vậy à?!

Mộc Kiếm thì lại đang hí hửng khoe thành tích:

“Chủ nhân, sao rồi? Cái kiểu xoay người của chim ưng, chiêu cá chép vượt đỉnh, gấu chó trèo cây, có phải động tác đều rất mượt không?”

Phượng Khê chỉ muốn cạn lời.

Nếu không phải chỗ này chật chội, nàng đã gọi Kim Vũ Điêu ra bay cho đỡ tức, đâu cần dùng cái kiếm... chó má này!

Hi vọng sau khi tìm lại được vỏ kiếm, ta có thể biết thế nào là ‘phi hành ổn định’…

Đến khi Mộc Kiếm chật vật đáp xuống Ngộ Đạo Đài, Hoài trưởng lão cũng đã lết lên tới nơi.

Lão thật ra rất muốn ngự kiếm.

Ai lại chẳng thích nhanh, gọn, lẹ chứ!

Nhưng vì sĩ diện nên đành ngậm đắng nuốt cay leo lên bằng chân.

Ngộ Đạo Đài rộng khoảng một trượng vuông, là một tảng đá bóng loáng vuông vức.

Phượng Khê nhìn mãi mà chẳng thấy có gì đặc biệt.

Chỉ thấy gió thổi vù vù, tưởng đâu sắp bay người.

Chậc, cái tên tổ sư keo kiệt của Trường Sinh Tông chắc bị gió thổi bay khỏi đài mà phi thăng luôn quá!

Nghĩ vậy cho đỡ tức. Ai biểu để lại mấy cái hộp ngọc toàn đồ vô dụng cho người ta?

Nhưng tổ sư gia đó mà thực sự phi thăng, chẳng lẽ bay đến Thiên Khuyết đại lục?

Mà nếu giữa Cửu U và Thiên Khuyết có thông đạo thì đám người Thiên Khuyết Minh đâu cần cực khổ nghĩ ra cái trò b.ắ.n Nguyên Thần làm gì...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-746.html.]

Lão nhân canh cửa phi thăng này đúng là khó hiểu thật!

editor: bemeobosua

Vừa nghĩ vừa hỏi Hoài trưởng lão:

“Đã có ai đốn ngộ thành công ở đây chưa vậy?”

Hoài trưởng lão nghe xong lập tức tỉnh cả người:

“Có chứ! Có luôn! Theo ghi chép trong điển tịch tông môn, đã từng có 11 người ngộ đạo thành công tại đây.

Tông chủ nhà ta cũng nằm trong số đó!”

Phượng Khê gật gù: “À.”

Hoài trưởng lão: "..."

Cái thái độ này là sao? Lạnh nhạt quá đáng rồi đó!

Nhưng nghĩ lại thì... người ta đốn ngộ như cơm bữa, tỏ vẻ thế này cũng không lạ.

Huống chi cái tên Quân Văn hàng tặng kèm kia nghe nói cũng ngộ đạo mấy lần rồi.

Người ta đốn ngộ như ăn kẹo, còn mình thì… ôi bất công thật sự!

Đúng lúc này, Quân Văn chỉ tay ra xa:

“Tiểu sư muội, nhìn kìa! Bốn ngọn núi kia không phải là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đấy sao?

Tên gọi và vị trí đều đúng luôn nha!”

Phượng Khê cũng để ý đến, nhưng chẳng mấy bận tâm.

Mấy cái tên núi ấy mà, gọi theo hình dạng là chính, thích thì nói giống rồng, không thì bảo nó là giun to cũng chẳng ai cãi được.

Chỉ có điều bốn ngọn kia thấp hơn Ngộ Đạo Đài nhiều, đứng đây nhìn xuống thấy non sông bát ngát cũng khá khí thế.

Linh khí ở đây cũng dồi dào, đúng là nơi tốt để tu luyện.

Vậy là Phượng Khê đề xuất:

“Tu luyện thêm một hồi rồi hãy xuống.”

Hoài trưởng lão gật đầu cái rụp.

Lão vất vả lắm mới leo lên được, không thử đốn ngộ một chút thì phí cả chuyến!

Biết đâu nhờ vía Phượng Khê, lão cũng được thông suốt thì sao?

Thế là cả bốn người cùng ngồi xuống khoanh chân tĩnh tọa.

Bọn họ ngồi trên đài tận hưởng không khí mát rượi, còn Mai trưởng lão thì dưới chân núi gấp muốn nổ đầu!

Chẳng là cái con Cùng Kỳ kia đang đòi gặp Phượng Khê, mà gửi mấy lần tin phù đều không thành công.

Ngay cả nhắn cho Hoài trưởng lão cũng bặt vô âm tín.

Mai trưởng lão bực đến mức thầm rủa:

“Bốn người các ngươi chui vào hang chuột nào mà mất dạng hết vậy hả?!”

Cũng may có một đệ tử nói đã thấy Hoài trưởng lão dẫn người đi về hướng Ngộ Đạo Đài.

Mai trưởng lão mới thở phào hiểu ra:

Thảo nào gửi tin không tới, chỗ ngộ đạo này đặc biệt, không dùng được phù triện lẫn ngọc bài.

Thế là ông cũng hì hục leo lên.

Phượng Khê thấy ông mồ hôi đầm đìa, thản nhiên hỏi:

“Mai trưởng lão, con đã gỡ cấm chế bay ở đây rồi, sao ngài không ngự kiếm lên cho khỏe?”

Mai trưởng lão: "..."

Ngươi thấy ta rồi còn ngoắc tay gọi ta… giờ mới nói à?!!

Bảo sao Cùng Kỳ lại hứng thú với ngươi, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Nhưng giờ có việc cần nhờ, không tiện tức giận, ông đành cười cười:

“Ta... ta luyện tâm mà, leo lên cũng có cái thú riêng.”

Phượng Khê gật đầu:

“Vậy ngài cứ về ngồi kế Hoài trưởng lão nhé, ngài ấy cũng vừa bò lên xong.”

Mai trưởng lão: "..."

Ngươi rõ ràng đã sớm nhìn thấy ta, còn vẫy tay gọi ta, sao giờ mới nói?

Chẳng trách Cùng Kỳ lại thấy ngươi thú vị, đúng là kẻ này gặp người kia, đồng thanh tương ứng!

Nhưng hắn giờ vội để Phượng Khê đi gặp Cùng Kỳ cũng không tiện lộ rõ sắc mặt, đành phải nói:

“Ta cũng là để luyện tâm, đi một chút chỉ có nơi tốt, không có nơi xấu.”

Phượng Khê nhẹ gật đầu: “Vậy ngài với Hoài trưởng lão cùng đi một chỗ, hắn hồi nãy cũng vừa bò lên.”

Mai trưởng lão nhìn sang Hoài trưởng lão.

Hai người vốn không thân thiết, vậy mà lúc này lại thấy hợp ý nhau ngay...

Loading...