Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 750
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
750. Đời đời con cháu không dứt nơi đây
Phượng Khê cũng chẳng ngờ mới vậy mà Cùng Kỳ đã chịu không nổi.
Nàng còn chưa kịp nói đến tinh túy đâu cơ!
Thế mà nó đã choáng ngợp rồi?
Có vẻ không đúng với danh tiếng của loài hung thú chút nào.
Đào Ngột với Heo Vàng thầm nghĩ, đừng nói hung thú, dù là hung thần ác sát đến trước mặt nàng cũng phải khóc cho xem!
Mai trưởng lão với Hoài trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhau chẳng nói nên lời.
Tiểu nha đầu kia vừa nói cái gì vậy trời? Lời lẽ dịu dàng như thế, sao lại hợp với cái bản chất hung hãn của hổ lang được chứ?
Thế mà khi thấy cái tên ngang ngược không ai trị nổi Cùng Kỳ bị chọc tức đến choáng váng, Mai trưởng lão lại âm thầm hả dạ trong lòng.
Đúng lắm! Cho ngươi làm yêu này!
Cho ngươi chừa cái tật ham ăn của ngon, thích uống rượu quý, rỗi hơi đi thổi sáo kéo đàn, bây giờ thì gặp báo ứng rồi nhé!
Sớm biết Phượng Khê có bản lĩnh trị hắn như vậy, ta đã để con bé đến sớm rồi!
Cùng Kỳ chẳng mấy chốc đã tỉnh lại.
Vừa mở bừng mắt ra, liền nghe giọng Phượng Khê vang lên:
“Tiểu lông gai nè, ngươi chẳng phải vừa rồi hăng hái lắm sao? Vừa bị ta nói vài câu đã lăn ra xỉu, đúng là mất mặt hung thú! Ta thật không ngờ một trong Tứ đại hung thú mà lại yếu đến vậy đó!
Thôi được, chuyện này ta gánh giùm ngươi!
Trên trời bay, dưới đất chạy, trong cỏ nhảy, dưới nước bơi, ta nhất định sẽ tìm đủ cho ngươi!
Sau này con cháu ngươi lan khắp đại lục, khỏi lo tuyệt chủng! Ta còn phối riêng vài loại đan dược hỗ trợ, đảm bảo hậu duệ đời sau sinh sản thuận lợi!
Chỉ có điều… đợt này ngươi phá hoại hơi nhiều, Trường Sinh Tông cũng chịu tổn thất không nhỏ. Vậy thì tiền bán thân của ngươi, dùng để đền bù đi!
Nếu không đủ, thì đem con trả nợ, không đủ con thì đến cháu, cháu không đủ thì tới chắt. Đời đời kiếp kiếp cắm rễ ở đây cho ta!”
Cùng Kỳ tức đến mức người sắp bốc khói, rống lên:
“Ngươi hành hạ ta chưa đủ, còn định kéo cả con cháu ta ra làm khổ sai?
Ngươi còn là người không?!”
Nó vừa dứt lời, hai mắt đảo một vòng, lại tức giận đến mức ngất thêm lần nữa.
Phượng Khê ngạc nhiên nhìn rồi quay sang hỏi Mai trưởng lão:
“Ngài chắc chắn đây là Cùng Kỳ thật sao? Không phải hàng nhái đấy chứ? Nhìn thế nào cũng thấy yếu đuối quá mức, ta còn chẳng nỡ mắng tiếp nữa là!”
Mai trưởng lão im lặng, không đáp một lời.
Không đáp? Ông còn thua cả cái con Cùng Kỳ chuyên mở mộ tổ kia nữa!
Nói gì giờ? Ông chỉ biết âm thầm cảm khái: đúng là ác nhân trị được ác nhân, tưởng trên đời không ai thu phục được Cùng Kỳ, ai ngờ gặp Phượng Khê thì nó như cá gặp… nồi nước sôi!
Một lúc lâu sau, Cùng Kỳ vẫn nằm im như ch/ết.
Mai trưởng lão bắt đầu sốt ruột, hỏi:
“Nó không bị làm sao chứ?”
Phượng Khê bĩu môi:
“Nó sợ ta nói thêm câu nữa lại xỉu mất. Thôi, ta cũng mệt rồi, để nó nằm đó đi. Ngày nào rảnh rỗi ta lại đến tìm nó “đàm đạo” nữa!”
Vừa dứt lời, Mai trưởng lão liền thấy đuôi Cùng Kỳ nhúc nhích.
Thì ra Phượng Khê nói không sai, Cùng Kỳ đang giả vờ ngất!
Mai trưởng lão vừa tức vừa buồn cười, bảo Phượng Khê:
“Vậy ngươi về nghỉ trước đi, có gì cứ đến tìm ta.”
Ông khách sáo vài câu với Hoài trưởng lão, hai người cùng rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, Cùng Kỳ bật dậy như cá bị chích điện, gào lên chửi rủa.
Chửi đến đâu chưa rõ, chỉ thấy Mai trưởng lão rút ra một khối ghi âm thạch, giơ lên đe dọa.
Cùng Kỳ lập tức ngậm miệng.
“Lão già vô dụng mà cũng biết học xấu à?!”
Nhưng nó vẫn không dám mắng nữa. Nó sợ Mai trưởng lão đi méc với con nha đầu ác nhân kia, lỡ đâu lại bị chọc tức thêm lần nữa!
Nó cũng không muốn yếu đuối đến mức bị chọc một câu là ngất, nhưng Phượng Khê đúng là xem thường nó quá mức! Sĩ diện hung thú bị nàng giẫm đạp không còn mảnh!
So với nó, Phượng Khê còn giống hung thú hơn!
Nghĩ vậy, nó lập tức nuốt uất ức vào trong, thề phải nghĩ cách trả đòn. Đợi vài ngày nữa, chuẩn bị thật kỹ, nó sẽ rửa mối nhục hôm nay!
Lúc này, Phượng Khê đã về tới viện tử của mình.
Hồ cá Xích Yên Lý vẫn như hôm qua, thấy nàng vừa về liền nhảy nhót loạn xạ, tỏ ra khỏe mạnh để ghi điểm.
Phượng Khê bước đến bên hồ, tiện tay ném xuống một viên linh thạch.
Mấy con Xích Yên Lý bơi tới nhìn nhau nghi hoặc.
Cái gì đây? Cô chủ nhỏ hôm nay bị đập đầu à? Tự nhiên ném linh thạch xuống hồ cá?
Ban thưởng đó hả? Hào phóng vậy sao?
Bình thường nàng toàn ném… đá tảng vào đầu bọn chúng cơ mà!
Chúng còn đang ngớ người ra thì nghe Phượng Khê lẩm bẩm:
“Cầu ao này, cầu ao kia, hôm nay ta gieo viên linh thạch này xuống, mong mai thức dậy thấy hồ cá biến thành ao linh thạch!
Nếu không linh nghiệm, thì... đổi cá vậy!”
Nói xong nàng nghênh ngang bỏ đi.
Đám Xích Yên Lý phẫn nộ bơi vòng vòng.
“Hồ cá! Đây là hồ cá! Ngươi bắt chúng ta biến nó thành ao linh thạch?
Nếu bọn ta có bản lĩnh đó thì đã không bị ngươi hành hạ thế này rồi!”
Cả hội đồng Xích Yên Lý tụ lại thở dài sầu thảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-750.html.]
Lỡ không làm ra linh thạch thật, con ma nữ kia chắc chắn lột da cá bọn ta!
Nàng muốn xóa sạch nhân tính của bọn ta à?!
Chúng chỉ muốn... tự ch/ết cho xong chuyện!
Thật ra, Phượng Khê chỉ nói đùa chơi cho vui, nào ngờ mấy con cá ngốc ấy lại tưởng thật!
Mấy con đầu đàn, to như cái thúng, đã vội vàng lặn sâu xuống đáy hồ, bắt đầu triển khai "kế hoạch tạo ra linh thạch".
Đêm khuya, hội Xích Yên Lý Môn cặm cụi làm việc dưới đáy nước.
Còn Phượng Khê thì đang ngủ say, mơ thấy mình phát tài to.
Mơ thấy đào được cả mỏ linh thạch, nhưng khi bỏ vào nhẫn trữ vật thì tất cả lại biến thành… hộp rỗng không!
Sáng hôm sau, Phượng Khê tỉnh dậy.
Mở mắt ra, việc đầu tiên là đi hành lễ với tổ sư Trường Sinh Tông, đệ tử gương mẫu đây chứ đâu!
Một lát sau, Quân Văn đến ăn sáng.
Vừa đi ngang hồ cá đã khựng lại, trợn mắt há hốc miệng.
“Tiểu… tiểu sư muội! Muội ra đây mau!”
Phượng Khê từ trong phòng bước ra, hỏi: “Ngũ sư huynh, có chuyện gì vậy?”
Quân Văn chỉ tay xuống hồ cá, lắp bắp: “Bên trong… có linh thạch!”
Phượng Khê nhìn một cái rồi phẩy tay: “À, hôm qua muội ném chơi xuống đó đấy mà.”
Quân Văn than trời: “Tiểu sư muội, giờ muội ra tay hào phóng vậy sao?!”
Phượng Khê ngạc nhiên: “Huynh cũng tới mức ấy rồi à? Một viên linh thạch cũng khiến huynh sửng sốt?”
Quân Văn không nói, kéo tay nàng tới hồ.
Phượng Khê nhìn xuống… ngây người.
Đáy hồ lấp lánh linh quang, đầy rẫy linh thạch, ánh sáng dưới nắng chiếu lên lung linh mê mẩn.
Hồ cá thật sự đã… linh nghiệm?
Quân Văn lập tức hăng hái phụ giúp Phượng Khê nhặt linh thạch.
Làm sư huynh mà tự giác thế này, đúng là tấm gương mẫu mực!
Phượng Khê nhìn mấy con cá Xích Yên Lý bơi vòng vòng, ánh mắt lóe lên suy tính.
Nàng vốn nghi ngờ bọn chúng có gì khuất tất, chẳng ngờ hôm nay tự nhảy vào hố do mình đào!
Không ngờ thật!
Nhưng nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ném ít cặn bánh màn thầu xuống hồ.
Cả hội cá trợn mắt, không lẽ nàng định biến hồ cá thành ao màn thầu?!
May mà Phượng Khê bổ sung: “Thưởng đấy, ăn đi!”
Cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù không thích cặn màn thầu cho lắm, nhưng vì để làm vui lòng Phượng Khê, chúng vẫn cố gắng… giành nhau mà ăn.
Quân Văn báo cáo:
“Tiểu sư muội, ta đếm sơ sơ có 8.001 viên linh thạch.”
Phượng Khê cười khúc khích: “Vậy thì để ngũ sư huynh giữ lấy đi! Dù sao cũng do huynh phát hiện.”
Quân Văn gãi đầu: “Ta cũng không muốn phiền, lại không dám từ chối lòng tốt của muội. Thôi thì… để khỏi lãng phí thời gian, ta dọn hết!”
Phượng Khê bật cười: “Xem như huynh đã thu xong rồi đó!”
Lúc này, Cảnh Viêm cùng Hoài trưởng lão cũng tới.
Phượng Khê và Quân Văn hiểu ý, không nhắc lại chuyện linh thạch nữa, chỉ ung dung ăn điểm tâm, uống trà.
Ăn uống xong xuôi, Phượng Khê vừa nhấp trà vừa hỏi:
"Hoài trưởng lão, trước kia chúng ta không quen biết, ta cũng không tiện hỏi nhiều. Giờ thì chẳng còn gì phải giấu, ta cũng không khách sáo nữa.
Trước đây ngài từng bóng gió bảo ta đừng nhận cái viện tử kia, rốt cuộc là có chuyện gì không ổn thế?"
Hoài trưởng lão đáp:
"Ta đâu có ý xấu với ngươi chứ?
Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cái viện đó thỉnh thoảng xảy ra vài việc kỳ quặc, lâu dần chẳng ai muốn ở nữa."
Phượng Khê nhíu mày:
"Kỳ quặc kiểu gì?"
Hoài trưởng lão nói:
"Thì… có vài hiện tượng lạ, thỉnh thoảng mất đồ lặt vặt."
Phượng Khê bật cười:
"Hoài trưởng lão, ngài nói thế thì không thật lòng rồi."
Hoài trưởng lão hơi lúng túng:
"Ta còn chưa kể hết, vì thấy ngươi sốt ruột.
Ngoài mấy chuyện vụn vặt đó, còn một lý do chính khiến người ta ngán ngẩm.
Ở cái viện đó, mấy đệ tử ban đầu thì bình thường, nhưng ở lâu thì đầu óc bắt đầu rối loạn, có người hóa điên, có người thì đần ra."
Nói tới đây, ông vội vàng giải thích:
"Trước khi ngươi nhận viện đó, ta đã định ngăn rồi. Ta không muốn ngươi dính vào, nhưng lúc ấy cũng khó nói rõ ràng.
Giờ ta nghĩ kỹ rồi, nếu sau này có biểu hiện bất thường, ta sẽ lập tức giúp ngươi đổi viện khác."
Nghe vậy, Phượng Khê đưa tay day day huyệt thái dương, mặt đau khổ:
"Hoài trưởng lão… mấy hôm nay ta cứ thấy đầu óc mơ màng, hóa ra là đã bị hại rồi!"
Hoài trưởng lão tròn mắt, miệng há hốc:
"Ngươi nói bị hại kiểu gì cơ?! Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ là ta muốn đập cho một trận rồi đấy!"