Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 752
Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:36:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
752. Hoài trưởng lão mang theo bản chứng từ có đóng đại ấn đến tìm Phượng Khê.
Khuôn mặt nhỏ của Phượng Khê như phủ một lớp sương lạnh, nàng cầm chứng từ lên xem qua, rồi lặng lẽ ký tên, in thủ ấn.
Một bản nàng giữ lại, một bản giao cho Hoài trưởng lão.
Hoài trưởng lão nhìn vẻ mặt nàng như có nỗi khổ khó nói thành lời, trong lòng liền thoải mái không kể xiết!
Hắn ho nhẹ một tiếng, mở lời:
“Chỗ Tàng Thư Các mấy ngày nay e là chưa mở lại đâu, hôm nay các ngươi muốn đến Ngộ Đạo Đài, hay là ta dẫn đi dạo Kiếm Các một vòng?”
Phượng Khê không lên tiếng, rõ ràng tâm trạng chẳng khá khẩm gì.
Quân Văn nhìn nàng một cái, lúc này mới đáp:
“Vậy phiền trưởng lão đưa bọn ta đến Kiếm Các dạo một vòng vậy.”
Hoài trưởng lão gật đầu:
“Được, vậy đi Kiếm Các xem thử.
Không phải các ngươi vẫn hứng thú với kiếm trận sao? Vừa hay nhân dịp này quan sát một chút.”
Nghe tới kiếm trận, sắc mặt Phượng Khê mới khá lên được chút, bắt đầu chú ý đến việc liên quan đến Vấn Kiếm Các.
Hoài trưởng lão vừa đi vừa giới thiệu sơ lược trên đường:
Kiếm Các được chia thành Đông Các và Tây Các.
Đông Các chủ yếu để cất giữ linh kiếm. Một phần linh kiếm là do tổ sư lưu lại, một phần là đệ tử đời sau gom góp từ khắp nơi mang về, cũng có phần là do đệ tử các đời sau khi qua đời hiến tặng.
Tất cả đệ tử nội môn của Trường Sinh Tông đều có một lần vào Kiếm Các chọn kiếm. Còn chọn được linh kiếm ra sao, thì tùy vào vận khí và duyên phận.
Tây Các chủ yếu để truyền thụ các loại kiếm trận cấp cao.
Tất nhiên không phải ai cũng được vào Kiếm Các học kiếm trận, chỉ thân truyền đệ tử hoặc đệ tử nội môn được trưởng lão Kiếm Các đích thân chọn mới có tư cách.
Bởi vậy, được vào Kiếm Các học kiếm trận là một niềm vinh dự lớn trong Trường Sinh Tông.
Sau khi nghe xong, Phượng Khê lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nói:
“Hoài trưởng lão, ta phải nói là Trường Sinh Tông đúng là khí độ phi phàm, thật sự cho chúng ta cơ hội quan sát kiếm trận!
Trước đó ta còn nghĩ Tư Mã tông chủ chỉ thuận miệng nói chơi, xem ra là lòng dạ ta hẹp hòi rồi.”
Hoài trưởng lão bật cười:
“Tông chủ của chúng ta đã nói thì không phải chuyện đùa, đã hứa thì nhất định làm được.
Hơn nữa, tu sĩ thiên hạ vốn nên cùng nhau bù đắp, tương trợ.”
Lời hắn nói nghe thì hay, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
Ngươi tưởng kiếm trận nhìn một cái là học được à?
Không có người dạy tận tay tận tình, có nhìn đến mòn mắt cũng vô dụng!
Tư Mã tông chủ cũng cùng suy nghĩ như vậy, nên mới dùng việc này làm mồi nhử Phượng Khê.
Vừa trò chuyện, mọi người đã đến Kiếm Các.
Kiếm Các có hai lối vào, nhưng cửa Đông Các lâu nay đóng chặt, nên chỉ có thể đi lối Tây Các.
Vừa bước vào Tây Các, Quân Văn liền dừng bước, bởi trên quảng trường có mấy nhóm đệ tử đang luyện kiếm trận.
Thấy vậy, Hoài trưởng lão cười bảo:
“Ta dẫn các ngươi qua Đông Các xem trước, nếu sau đó vẫn hứng thú với kiếm trận, quay lại quan sát cũng không muộn.”
Quân Văn lúc này mới tiếp tục đi theo trưởng lão.
Quẹo bảy ngã tám lối một hồi, bọn họ cũng tới trước Đông Các.
Đệ tử gác cửa kiểm tra ngọc bài xong mới cho qua.
Hoài trưởng lão giải thích:
“Người không phận sự không được vào Đông Các. Ta đã xin phép tông chủ trước, nên lần này mới được dẫn các ngươi vào.”
Phượng Khê đáp:
“Hoài trưởng lão thật chu đáo.”
Hoài trưởng lão cười ha ha:
“Chu đáo thì cũng không tính, chỉ mong ngươi đừng hiểu lầm ta vì chuyện chứng từ kia là được.
Ta cũng chỉ là làm đúng trách nhiệm thôi, chẳng tự quyết được gì!”
Phượng Khê nói vài câu khách sáo, nụ cười cũng trở nên chân thành hơn.
Hoài trưởng lão âm thầm thở phào, chuyện chứng từ coi như đã lật sang trang!
Lúc này trong túi linh thúi, Mộc Kiếm đang thì thầm to nhỏ với Tiểu Chim Béo:
“Hoài trưởng lão với Tư Mã tông chủ kia tưởng mình chiếm được tiện nghi to tướng, nào ngờ đã tự chui đầu vào hố!
Trong hồ cá sao vô duyên vô cớ lại có nhiều linh thạch thế chứ? Dưới đáy hồ chắc chắn có bí mật!
Chứng từ nằm trong tay chủ nhân vô lương tâm, thì bảo bối bên dưới cũng đều là của nàng ta hết!
Không bao lâu nữa, Hoài trưởng lão với Tư Mã tông chủ sẽ cùng nhau ngồi khóc trong nhà xí cho xem!
Nếu gặp người ngốc hơn thì chiêu này còn khó thành công.
Chỉ có loại thông minh như Hoài trưởng lão, mới bị chính sự thông minh của mình hại thê thảm...”
Nó đang nói hăng say thì Tiểu Chim Béo bất ngờ hỏi:
“Vỏ kiếm của ngươi có phải đang ở trong Kiếm Các không?”
Mộc Kiếm phản xạ vô thức:
“Tất nhiên là không rồi! Nếu có thì ta đã nghĩ đủ cách cản chủ nhân đến đây rồi!”
Nó vừa dứt lời liền nhận ra mình lỡ mồm.
Nhìn Tiểu Chim Béo đầy cảnh giác:
“Ta coi ngươi là tri kỷ, ngươi lại đối xử với ta thế này à?
Ta một lòng một dạ với ngươi, ngươi lại định đi tố cáo ta?
Ngươi chắc chắn muốn đến mách chủ nhân để tranh công đúng không?
Ngươi làm ta thất vọng lắm luôn đấy!
Nếu ngươi bán đứng ta, ngươi sẽ mất ta mãi mãi!
Cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Ta sẽ không nói với ngươi câu nào nữa!”
Tiểu Chim Béo thản nhiên:
“Vậy từ giờ ngậm miệng đi.”
Mộc Kiếm: “…”
Nó lẳng lặng đợi hồi lâu, không thấy Tiểu Chim Béo đi tố cáo, lúc này mới yên tâm thở phào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-752.html.]
Quả nhiên, Chim Béo mỏ kín, không dễ gì bán đứng bạn bè.
Chỉ là nó không hề biết, Tiểu Chim Béo nghĩ rằng nếu ngay cả nó đoán ra được thì chắc chắn Phượng Khê cũng đoán được, cần gì phải tố cáo thêm?
Cùng lúc đó, Phượng Khê đang chăm chú nghe Lê trưởng lão giới thiệu về tình hình Đông Các.
“Linh kiếm trong Đông Các chúng ta có tới mấy chục vạn thanh, không chỉ nhiều mà phẩm cấp cũng rất cao. Tùy tiện rút ra một thanh cũng đủ khiến người ngoài tranh nhau đến vỡ đầu…”
Quân Văn hối hận lắm rồi.
Biết thế hồi nãy cứ ở lại Tây Các ngắm kiếm trận còn hơn, nghe cái vị Lê trưởng lão này c.h.é.m gió cũng mỏi cả tai!
Vị này đúng kiểu nói không biết điểm dừng!
Lê trưởng lão đang nước miếng văng tứ tung, thì Phượng Khê cười tươi chen lời:
“Lê trưởng lão, thứ lỗi ta mạo muội ngắt lời một chút. Ban đầu ta chẳng có hứng thú gì với kiếm ở Tây Các, nhưng nghe ngài nói thế, linh kiếm trong này đúng là mạnh hơn cái Mộc Kiếm rách của ta gấp trăm lần!
Hiện tại cả ba chúng ta đều là thân truyền đệ tử của Trường Sinh Tông rồi, vậy chẳng phải có tư cách chọn kiếm sao?
Vậy đừng lãng phí thời gian nữa, để bọn ta vào chọn kiếm luôn đi!”
Lê trưởng lão: “…”
Ngươi nói câu đó ra là có ý gì?
Ngươi là đệ tử thân truyền nhà người ta, sao có thể đem so với đệ tử thân truyền chính tông của Trường Sinh Tông chúng ta được?
Tự ngươi trong bụng không có tính toán chắc?
"Phượng Khê, ba người các ngươi vốn không giống với đệ tử của chúng ta..."
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, Phượng Khê đã ngắt lời, vẻ mặt ngạc nhiên:
"Không giống? Nhưng Tư Mã tông chủ đã đích thân hứa với bọn ta, nói sẽ đối đãi công bằng, còn dặn kỹ rằng chỉ cần bước vào sơn môn thì chính là người của Trường Sinh Tông.
Vậy sao đến chỗ ngài lại biến thành không giống?
Xem ra ta phải lên hỏi lại Tư Mã tông chủ cho rõ ràng rồi!
Nếu thật sự có chuyện phân biệt đối xử, vậy ba người bọn ta cũng chẳng cần phải ở lại Trường Sinh Tông nữa, trở về tứ đại thế gia thì hơn!"
Lê trưởng lão đứng hình, chỉ còn biết nhìn sang Hoài trưởng lão cầu cứu.
Hoài trưởng lão thì trong bụng đã chửi thầm:
"Ngươi lúc khoác lác thì không nghĩ đến hậu quả à?
Không biết con nhóc kia là Tỳ Hưu chắc?
Giờ lại quay sang cầu cứu ta, ngươi chẳng phải đang đẩy ta vào hố sao?!"
Dù trong lòng ấm ức, nhưng cũng không thể mặc kệ được, ông ta đành cười ha hả mà nói:
"Phượng Khê à, ngươi hiểu lầm ý của Lê trưởng lão rồi. Hắn đâu có phân biệt gì, chẳng qua là vì thời gian chiêu kiếm của Kiếm Các có quy định đặc biệt.
Lần chiêu kiếm gần nhất cũng phải nửa năm nữa mới tổ chức, hắn sợ các ngươi chỉ ở đây một thời gian ngắn rồi rời đi, không kịp tham gia nên mới lo lắng thôi."
Phượng Khê liền tỏ vẻ như bừng tỉnh đại ngộ:
"À, thì ra là vậy! Vậy dù gì đi nữa, ta cũng nhất định sẽ ráng ở lại đến nửa năm sau mới đi!"
Hoài trưởng lão: "..."
Biết vậy lúc đầu nói một năm luôn cho rồi.
editor: bemeobosua
Có điều ông ta nghĩ lại, tông chủ cũng chẳng định để bọn họ ở Trường Sinh Tông quá lâu. Đợi xong việc chắc chắn sẽ nghĩ cách đuổi họ đi.
Biết đâu chưa tới nửa năm đã cuốn gói về rồi.
Thế là ông ta cũng cười nói:
"Nói gì nửa năm, nếu các ngươi chịu ở lại lâu dài trong Trường Sinh Tông thì ta còn mừng hơn nữa ấy chứ!"
Phượng Khê cười, giọng đầy ẩn ý:
"Vậy thì ngài chắc sẽ mừng suốt cả đời luôn đó!"
Hoài trưởng lão: "..."
Sau màn nhạc đệm đầy khói lửa này, Lê trưởng lão không dám mạnh miệng nữa, thậm chí còn bắt đầu kể khổ than thảm.
Hoài trưởng lão vừa buồn cười vừa bực, sợ Phượng Khê lại gây chuyện, vội vàng dẫn cả nhóm rời khỏi Đông Các, đến Tây Các.
Tại Tây Các, Tào trưởng lão ra mặt tiếp đón.
Tào trưởng lão bề ngoài rất khách khí, nhưng nụ cười thì không hề chạm tới đáy mắt.
Sau khi nói vài câu khách sáo, ông ta liền cất lời:
"Lứa đệ tử mới của chúng ta hiện đang diễn luyện Bát Hoang Phục Ma Trận, hay là các ngươi thử vào trận cảm nhận uy lực một phen đi? Cũng có ích cho việc luyện tập kiếm trận sau này.
Dĩ nhiên, nếu các ngươi nhát gan thì thôi vậy."
Câu này rõ ràng là khích tướng, mà Tào trưởng lão chắc mẩm ba người Phượng Khê sẽ không chịu mất mặt mà từ chối. Dù gì thì cũng liên quan tới thể diện.
Nhưng ông ta quên mất một điều…
Có người... vốn không cần thể diện.
Phượng Khê tươi cười rạng rỡ:
"Tào trưởng lão, cảm ơn ngài đã có lòng, nhưng mà... bọn ta nhát lắm, thôi miễn thử!"
Tào trưởng lão: "..."
Đúng lúc đó, một đệ tử đang ở trong trận diễn luyện cất giọng khiêu khích:
"Phượng Khê! Ta nghe nói ngươi ở Bắc Vực phong quang lẫy lừng, lợi hại vô song, ai ngờ lại nhát như chuột!
Tào trưởng lão chỉ bảo ngươi vào trận cảm nhận một chút, chứ có lấy mạng đâu, mà ngươi cũng không dám? Thật khiến người ta coi thường!"
Hắn vừa dứt lời, bảy người còn lại trong trận cũng đồng loạt phụ hoạ, châm chọc khiêu khích.
Hoài trưởng lão ban đầu định lên tiếng ngăn cản, nhưng nhìn kỹ thấy tám người kia đều mặc y phục thân truyền đệ tử của Thanh Long Phong... liền im luôn.
Tư Mã tông chủ vốn đưa Phượng Khê vào Trường Sinh Tông chính là để khuấy nước, giờ người Thanh Long Phong đã ra tay, Hoài trưởng lão dĩ nhiên mừng thầm trong bụng.
Phượng Khê khẽ thở dài:
"Ta vốn muốn để cho các ngươi chút mặt mũi. Dù gì các ngươi cũng khổ sở luyện kiếm trận, nếu để ta dễ dàng phá tan thì sau này còn mặt mũi nào đứng trong Trường Sinh Tông nữa?
Nhưng khổ nỗi các ngươi lại không biết điều, cứ thích nhảy ra khiêu khích, vậy thì... ta cũng đành giúp các ngươi toại nguyện.
Có điều ta có nguyên tắc, ai muốn so tay với ta thì phải nộp tiền vào trận.
Ta thấy các ngươi túng bấn quá, nên ưu đãi đặc biệt, chỉ cần nộp mười vạn linh thạch, ta sẽ chỉ dạy vài chiêu.
Dĩ nhiên, nếu không có tiền hoặc không dám đánh, thì coi như ta chưa nói gì."
Tên đệ tử lên tiếng đầu tiên lạnh lùng đáp ngay:
"Mười vạn linh thạch chứ gì? Cho ngươi là được!"
Hoài trưởng lão: "..."
Cũng là phép khích tướng, mà Phượng Khê người ta dùng thì trúng ngay phát một.
Vấn đề là... lỗi nằm ở đâu vậy trời?