753. Ván này để Ngũ sư huynh ta lên sân thay.
Mười vạn linh thạch vừa vào túi, trong lòng Phượng Khê liền mừng rơn như mở cờ.
Ngoại trừ lão tổ sư gia hơi thích moi móc, người trong Trường Sinh Tông nhìn chung vẫn rất hào phóng.
Dù có khuyết điểm, nhưng ưu điểm lại nổi trội, tổng thể mà nói, Trường Sinh Tông vẫn là một nơi không tệ.
Nàng cười tủm tỉm nói:
“Ta nói trước cho rõ, mười vạn này là giá cho một lần tỷ thí.
Nếu sau khi thua mà còn muốn đấu nữa, thì phải trả gấp đôi, nghe rõ chưa?”
Tám tên đệ tử thân truyền của Thanh Long phong nghe vậy liền thấy như nàng đang nằm mơ giữa ban ngày.
Dù không dùng kiếm trận, bọn họ tùy tiện chọn ra một người cũng đủ nghiền nát nàng, nói gì đến việc cả tám người liên thủ thành trận!
Nếu đến thế mà còn thua, thì bọn họ sống làm gì nữa!
Cho nên, tên đệ tử khi nãy vừa lên tiếng bèn bật cười lạnh:
“Chớ nói là gấp đôi, gấp mười cũng được!”
Vừa dứt lời, Phượng Khê liền hỏi lại: “Ngươi tên gì?”
Tên kia có hơi ngạc nhiên vì sao nàng hỏi tên, nhưng cũng đáp:
“Thanh Long phong, Cát Quân Sinh!”
Phượng Khê khẽ gật đầu: “Ta nhớ kỹ ngươi rồi.”
Dễ dụ như thế, nhất định phải ghi tên cừu non này vào sổ vàng thu hoạch.
Cát Quân Sinh còn tưởng nàng định trả thù sau này, bèn nhếch mép cười khẩy.
Dù nghe đồn Phượng Khê bụng đầy ý xấu, nhưng đây là Trường Sinh Tông, không phải chỗ để nàng làm càn, hắn không tin nàng dám làm gì hắn.
“Phượng Khê, bớt nói nhảm, động thủ đi!”
Phượng Khê gật đầu: “Được thôi, đã các ngươi nôn nóng muốn ăn đòn, vậy ta cũng không ngại giúp các ngươi toại nguyện.”
Nói xong, nàng gọi Mộc Kiếm ra.
Cát Quân Sinh cùng đám đệ tử vừa định ra tay, thì thấy nàng giơ tay trái lên ngăn lại: “Khoan đã, ta cần khởi động một chút.”
Nói rồi nàng hô ha hô hô, bắt đầu luyện kiếm.
Kiếm pháp thế nào à? Không đến nỗi lố bịch, nhưng cũng chỉ ngang trình đệ tử ngoại môn Trường Sinh Tông.
Cát Quân Sinh và mấy người kia nhìn mà suýt cười đến méo miệng.
Nếu không phải vì muốn giúp Chỉ Lan sư muội trút giận, bọn họ thật chẳng buồn ra tay với thứ phế vật như thế này, đúng là dùng d.a.o mổ trâu đi cắt đậu hũ.
Phượng Khê luyện xong một bài, liền hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-753.html.]
“Sao hả? Kiếm pháp của ta có phải tuyệt luân không? Ta hỏi các ngươi có sợ chưa?”
Cả đám: “…”
Bọn họ còn đang định mắng cho vài câu, thì Tào trưởng lão nghiêm giọng:
“Khi giao đấu, khinh địch là điều tối kỵ. Hy vọng hai bên đều không phạm sai lầm sơ đẳng như thế.
Bắt đầu đi!”
Phượng Khê lại giơ tay: “Khoan đã! Ta đột nhiên thấy đau đầu quá… Ván này để Ngũ sư huynh ta đánh thay đi!”
Cả đám: “…”
Không bàn tới chuyện đầu ngươi đau mấy cái, nhưng mà lấy tiền xong lại bắt sư huynh ra đánh, ngươi không thấy mình hơi thất đức à?
Điều khiến mọi người không ngờ là Quân Văn vừa nghe Phượng Khê nói thế, trong bụng liền nở hoa, chẳng kịp chờ gọi luôn Kinh Thiên kiếm ra.
Hắn đeo kiếm đứng đó, dõng dạc nói: “Các ngươi ra chiêu trước đi!”
editor: bemeobosua
Dù hơi khó chịu vì nàng đổi người giữa chừng, nhưng nhìn cái dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Quân Văn, đám Cát Quân Sinh cũng quyết định dạy cho hắn một bài học trước đã.
Dù là Hoài trưởng lão hay Tào trưởng lão đều nghĩ, chưa cần đến nửa khắc, Quân Văn chắc chắn sẽ thua, vì chênh lệch sức mạnh hai bên quá lớn.
Dù đối phương không lập kiếm trận, thì Quân Văn cũng không chống nổi.
Nhưng mà… vượt xa dự đoán của họ.
Dù Quân Văn vẫn bị ép liên tục, nhưng nhìn thì thấy vẫn trụ được, chưa đến mức thua ngay.
Hai trưởng lão không giấu nổi kinh ngạc.
Quân Văn mới chỉ là Nguyên Anh tầng sáu, còn tám người bên kia đều là Hóa Thần sơ kỳ, lại còn liên thủ kiếm trận!
Hắn chống thế nào được?
Với nhãn lực của họ, rất nhanh đã nhìn ra mánh khóe.
Tuy tu vi thấp, nhưng thân pháp Quân Văn cực nhanh. Hơn nữa, hắn có thể lợi dụng khéo léo “khe hở” khi đám người Cát Quân Sinh luân chuyển vị trí trong kiếm trận để tranh thủ thở dốc.
Cái “khe hở” ấy vốn là một sự sai biệt cực nhỏ về thời gian và không gian, sai một ly là mất mạng, nhưng hắn lại điều khiển rất chuẩn.
Vốn kiếm trận là lợi thế của bên kia, giờ lại thành bất lợi.
Tào trưởng lão và Hoài trưởng lão càng thêm ngạc nhiên!
Bắc Vực vốn gần như trống rỗng về nghiên cứu kiếm trận, cùng lắm chỉ biết sơ sơ vài loại cơ bản. Vậy mà Quân Văn lại như thể quá quen thuộc?
Chẳng lẽ là thiên tài bẩm sinh?
Bên kia, đám Cát Quân Sinh đánh mãi không xong, dần dần mất kiên nhẫn. Nhưng dù sao cũng là đệ tử thân truyền Trường Sinh Tông, rất nhanh bọn họ đã ổn định tinh thần lại.
Dù Quân Văn có bất ngờ đến đâu, chỉ cần họ giữ vững thế trận, hắn bại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…