755. Có tài nhưng không gặp thời
Quân Văn vừa ngồi yên lắng nghe Cảnh Viêm, vừa nghiêm túc nói:
"Chuyện này ta không tranh cãi với huynh. Nếu không nhờ tiểu sư muội nhắc nhở, ta đúng là nhất thời không tìm được trận nhãn, rất có khả năng đã bị thua từ sớm.
Nhưng mà nếu đổi lại là người khác, dù có nhìn ra trận nhãn, cũng chưa chắc đủ năng lực phá trận mà thoát thân, chứ đừng nói là trụ được lâu như ta.
Nếu ta không cầm cự được từng ấy thời gian, tiểu sư muội cũng chẳng thể tính ra vị trí trận nhãn.
Cho nên, huynh có thừa nhận hay không cũng mặc, ta vẫn là thiên tài kiếm đạo!"
Hắn vốn tưởng Cảnh Viêm thế nào cũng sẽ đôi co vài câu, ai ngờ Cảnh Viêm chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
"Trên phương diện kiếm đạo, ngươi đúng là có thiên phú. Dù là tiểu sư muội, cũng có phần kém ngươi một bậc."
Quân Văn ban đầu vui ra mặt, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng kịp, Cảnh Viêm đây là đang đào hố hại hắn!
Tiểu sư muội điểm nào cũng tốt, chỉ có điều… hơi nhỏ mọn.
Nói nàng kiếm đạo kém hơn hắn, chẳng khác nào đẩy hắn vào nồi lẩu của tiểu sư muội!
Cảnh lão tứ, giờ ngươi không những nhiều lời, mà còn ngày càng thâm độc rồi đấy!
Thực ra Cảnh Viêm chẳng có tính toán gì cả, hắn chỉ nói đúng lòng mình nghĩ.
Trong sáu người sư huynh muội, hắn thực lòng thấy Quân Văn có thiên phú kiếm đạo nổi bật nhất, ngay cả Phượng Khê cũng phải nhường bước.
Phượng Khê phá trận là nhờ suy đoán và tính toán, còn Quân Văn thì hoàn toàn dựa vào trực giác và thiên phú.
Quân Văn sợ Phượng Khê hiểu nhầm, vội vàng thanh minh:
"Tiểu sư muội, đừng nghe Cảnh lão tứ nói bậy. Nếu ta giỏi hơn muội thật, ta đã phá trận ra ngoài từ sớm, cần gì phải đợi muội nhắc nhở mới tìm được lối ra?"
Phượng Khê bật cười: "Ngũ sư huynh, huynh đừng khẩn trương như vậy. Huynh giỏi hơn muội thật mà, đặc biệt là về kiếm đạo, khỏi phải nói. Đến giờ muội còn chưa hiểu nổi kiếm thế là gì đấy!"
Quân Văn gãi đầu ngượng ngùng: "Ta chỉ có mỗi cái này đáng nói thôi… À đúng rồi, tiểu sư muội, lát nữa lên đạo Ngộ Đạo Đài, ta muốn thử vẽ lại sơ đồ Bát Hoang Phục Ma Trận, muội giúp ta nhìn một chút xem có đúng không nhé?"
Phượng Khê mỉm cười gật đầu: "Được chứ."
Quân Văn liếc xéo Cảnh Viêm một cái.
Cảnh Viêm: “…”
Lão Ngũ này lại lên cơn à?
Tới dưới Luyện Tâm Lộ, Phượng Khê vẫn như trước giải trận cấm bay, rồi cùng Quân Văn cưỡi gió đến Ngộ Đạo Đài.
Phượng Khê và Cảnh Viêm khoanh chân nhập định tu luyện, còn Quân Văn thì ngồi một bên thử vẽ sơ đồ trận pháp Bát Hoang Phục Ma Trận.
Lúc Phượng Khê nhập định, Mộc Kiếm thở dài với Tiểu Chim Béo:
“Nếu không phải chủ nhân ngăn ta lại, vừa nãy ta đã bộc phát sức mạnh, với kiếm quang của ta đủ sức c.h.é.m tám tên vô dụng kia thành tro bụi rồi!
Aizz… Ngươi nói xem, sao chủ nhân nhà ta lại sống biết điều thế nhỉ?
Nàng cứ khiêm tốn mãi thế, khiến ta chẳng có đất diễn gì cả…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-755.html.]
Tiểu Chim Béo đáp tỉnh bơ: “Ai bảo ngươi không có cơ hội? Lần trước lên Ngộ Đạo Đài không phải ngươi cũng thể hiện rồi sao?
Mà thôi, ngươi thể hiện vậy còn không bằng không thể hiện, bằng không ngươi nghĩ vì sao mẫu thân ta lại phải mượn phi kiếm của Quân Văn để đi?”
Mộc Kiếm: “…”
Ngươi nói đúng quá, ta không cãi nổi!
Đó gọi là kỹ năng trình diễn, hiểu chưa?
Chủ nhân nhát gan đổ lỗi cho ta làm gì?
Nó cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Lần Phượng Khê tỉ thí với Cát Quân Sinh và đám người kia, nó đã chuẩn bị sẵn tâm thế lồng lộn ra sân, kết quả... không được dùng!
Đừng nói gì nữa, đúng là có tài mà không gặp thời!
Cùng lúc đó, Hoài trưởng lão đã gặp Tư Mã tông chủ, kể lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở Kiếm Các.
“Tông chủ, ta thấy cả Phượng Khê và Quân Văn đều có thiên phú cao trong kiếm trận, đặc biệt là Quân Văn, thiên phú ấy cực kỳ kinh người.
Ta sợ nếu để hai người đó tiếp tục ở lại Trường Sinh Tông ta, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ học hết cả mấy bộ kiếm trận nhà chúng ta mất.”
Tư Mã tông chủ khẽ cau mày.
Trước kia, hắn đã cẩn thận dặn người ở Tàng Thư Các cất hết những thư tịch kiếm trận cao cấp, sợ bị nhóm Phượng Khê phát hiện.
Còn về Kiếm Các, hắn vốn chẳng lo lắng gì.
Dù sao, nếu chỉ nhìn mà học được kiếm trận, thì Bắc Vực đã chẳng thiếu truyền nhân kiếm trận như bây giờ.
Nhưng nghe Hoài trưởng lão báo cáo, hắn chợt cảm thấy hình như mình đã quá xem nhẹ.
Vậy giờ làm sao đây?
Đuổi người à?
Nhưng mà, hắn còn đang trông vào Phượng Khê để thu hồi quyền hạn của bốn phong, lỡ mất nhóm này rồi, chẳng biết còn cơ hội nào nữa.
Trầm ngâm một hồi, hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“Thiên phú của hai người đó với kiếm trận ra sao, chỉ nhìn một lần tỉ thí sao mà kết luận được.
Vậy đi, ngươi tiếp tục theo dõi. Nếu đúng là bọn họ thật sự có thiên phú, thì cố gắng đừng để bọn họ vào Kiếm Các.
Nếu không ngăn nổi, thì cứ báo với bên Kiếm Các, dặn họ tạm thời giảm số lần giảng dạy. Cho dù Phượng Khê có vào, thì cũng chẳng học được gì mấy.”
Hoài trưởng lão gật đầu tán thành:
“Tông chủ nói có lý. Ta cũng chỉ lo xa, dù có thiên phú đi nữa, không thể trong thời gian ngắn mà lĩnh hội nổi một trận pháp cấp cao.
Phá trận là một chuyện, còn vẽ được sơ đồ trận pháp lại là chuyện khác.
Như Bát Hoang Phục Ma Trận hôm nay, bọn họ ít nhất cũng phải tới xem thêm vài chục lần nữa mới có thể nắm được phần nào.”
Tư Mã tông chủ gật gù đồng tình.
Nếu chỉ mới đánh hai trận mà đã có thể vẽ được sơ đồ Bát Hoang Phục Ma Trận, vậy thì đúng là... hơi quá vô lý rồi!