Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 756

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

756. Sao lại gọi là hồ cá chứ, đây rõ ràng là Tụ Bảo Bồn mà!

Trên Ngộ Đạo Đài, Quân Văn đang miệt mài vẽ tranh lên giấy, lúc thì cau mày, lúc lại như hiểu ra điều gì. Trên giấy, Bát Hoang Phục Ma Trận đã dần hiện ra hình dạng đơn giản ban đầu.

Quân Văn còn vài chỗ chưa hiểu hết, nhưng thấy Phượng Khê nhắm mắt ngồi xuống, liền thu trận đồ vào nhẫn trữ vật rồi cũng khoanh chân ngồi tĩnh tọa theo.

Khi trời gần chạng vạng tối, ba người mới kết thúc và đứng dậy.

Quân Văn tranh thủ lấy giấy bút ra vẽ lại trận đồ, nói: “Tiểu sư muội, muội với lão tứ giúp ta xem lại, ta còn nhiều chỗ nhớ không rõ lắm...”

Phượng Khê suy nghĩ một chút, rồi góp ý theo cái nhìn của mình, Cảnh Viêm cũng đưa ra vài đề nghị.

Tuy Cảnh Viêm không có thiên phú kiếm đạo bằng Quân Văn, nhưng cũng chỉ là kém một chút, so với Cát Quân Sinh bọn họ còn mạnh hơn nhiều.

Ba người đồng tâm hợp lực, cơ bản hoàn thành bản đồ Bát Hoang Phục Ma Trận.

Những chuyện nhỏ lẻ không đáng kể, chỉ cần đối đầu lại với Cát Quân Sinh một lần nữa, là có thể giải quyết triệt để.

Quân Văn hứng khởi: “Sư phụ còn nói kiếm trận Nam Vực là bí kíp bất truyền, vậy mà Trường Sinh Tông thật hào phóng khi để chúng ta xem được!

Mới vài ngày đến đây, đã truyền dạy chúng ta Bát Hoang Phục Ma Trận.

Theo đà này, chẳng mấy chốc chúng ta có thể học trọn kiếm trận Nam Vực!”

Cảnh Viêm ngay lập tức dội gáo nước lạnh: “Ngươi với tiểu sư muội thể hiện hôm nay, bọn họ đều nhìn thấy hết rồi.

Ta thấy sau này muốn vào Kiếm Các sẽ không dễ dàng như vậy.

Dù có được cho vào đi nữa, e rằng cũng không được tiếp cận những kiếm trận cấp cao.”

Quân Văn nghe lời đó cũng thấy có lý, liền hơi nản chí.

Giá biết trước vậy, hôm nay để thua bọn họ cũng không sao.

Nhưng mà, nếu thua thật, Huyền Thiên Tông chẳng phải mất hết thể diện hay sao?!

Lúc này, Phượng Khê cười mỉm nói: “Không cho vào Kiếm Các thì thôi, chúng ta đi tìm Cát Quân Sinh tỷ thí một trận không được sao?

Họ có kiếm trận, ta có cách học trộm kiếm trận, sao không thể thử?”

Ánh mắt Quân Văn sáng lên ngay: “Tiểu sư muội, vẫn là muội mới có đầu óc!

Đúng là ý kiến ‘nhất tiễn song điêu’!

Chờ đánh cho Cát Quân Sinh hao tổn, ta sẽ đổi đối thủ khác.

Dù sao Trường Sinh Tông cũng có vô số truyền nhân thân truyền.

Tiểu sư muội, lúc đó để ta hẹn bọn họ, kéo cừu hận gì đó, ta am hiểu nhất!”

Phượng Khê gật đầu: “Đến lúc đó dùng làm mồi câu, để họ chủ động gây sự, muội lại có cơ hội thu phí...”

Hai người nói chuyện càng lúc càng hăng, không hẹn mà cùng cười gian.

Cảnh Viêm nhìn họ mà thở dài: “...”

Hắn nhớ rõ, Huyền Thiên Tông là danh môn chính phái mà, sao giờ lại cảm giác càng ngày càng sai lệch vậy?

Ba người rời khỏi Ngộ Đạo Đài, Phượng Khê trở về Luyện Tâm Lộ, nơi có trận pháp cấm bay, rồi về phòng riêng.

Nàng không vào viện ngay mà đứng phía trước hồ cá, nhìn chằm chằm những con Xích Yên Lý bơi lội qua lại.

Bọn Xích Yên Lý hệt như diễn, cố gắng thể hiện mình rất hoạt bát, sợ bị Phượng Khê bắt đi nướng.

Phượng Khê nhìn một hồi, rút ra một viên linh thạch ném xuống hồ cá.

“Hy vọng sáng mai tỉnh dậy, có thể thấy một hồ cá toàn linh thạch.

Nếu điều ước thành sự thật, sáng mai ta sẽ thưởng cho các ngươi một cặn bã màn thầu.

Nếu không... ha ha...”

Nói xong, nàng quay người bước vào nhà.

Trên mặt nước hồ cá nổi lên từng đợt sóng lớn, tất cả đều là bầy Xích Yên Lý không ngừng “lẩm bẩm” quát tháo trong lòng.

Vừa vào nhà, Mộc Kiếm liền nói với Phượng Khê: “Chủ nhân, chắc chắn bọn cá kia đang che giấu chuyện gì.

Đêm nay ta sẽ đi giám sát bọn chúng!”

Phượng Khê lắc đầu: “Nếu bị bọn chúng phát hiện, có khi chúng sẽ giả c/hết.

Tạm thời không cần quan tâm, chờ một thời gian rồi tính.”

Mộc Kiếm nghe thế cũng thôi không nài nỉ nữa, ngược lại kể về chuyện ban ngày:

“Chủ nhân, trước kia ta không hiểu tại sao ngươi không cho ta phát lực.

Giờ thì ta đã hiểu.

Không thể lúc nào cũng để hết bài tẩy lộ ra, phải để lại chút thủ đoạn!

Ta chính là người giữ lại bài tẩy đó cho ngươi!

Chủ nhân, ta biết ngươi coi ta quan trọng nhất, cũng tin tưởng nhất, nên coi ta là bài tẩy cuối cùng...”

Đang lúc nó nói dông dài, Phượng Khê bất ngờ hỏi:

“Vỏ kiếm của ngươi ở đâu? Ở trên Ngộ Đạo Đài hay chỗ bốn tòa sơn phong khác?”

Mộc Kiếm im lặng, rồi mới thốt:

“Ta chỉ biết nó ở Trường Sinh Tông, cụ thể chỗ nào thì không rõ.

Tách ra lâu quá rồi, tu vi ta giảm, không thể cảm ứng được vị trí.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy, chuyện là thế, lời ta nói đều là thật.”

Mộc Kiếm tưởng Phượng Khê sẽ hỏi thêm, nhưng nàng không nói gì nữa, rút một quyển sách trên giá ra xem.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-756.html.]

Trong lòng Mộc Kiếm lo lắng, cảm giác “Cổ” treo trên tường đang chực chờ bất cứ lúc nào c.h.é.m xuống.

Cả đêm Mộc Kiếm lo sợ, còn Phượng Khê thì ngủ say như ch/ết.

Sáng hôm sau, nàng vươn vai rồi chạy ra hồ cá.

Thấy trong hồ ngập tràn linh thạch, nàng cười tít mắt.

editor: bemeobosua

“Sao lại là hồ cá chứ, đây rõ ràng là Tụ Bảo Bồn!

Gieo một viên linh thạch, thu về cả đống lớn!

Nếu Hoài trưởng lão biết chuyện này, không biết có xin được giấy chứng nhận để sinh sống hay không?”

Nàng thu linh thạch vào rồit heo lệ thường thưởng Xích Yên Lý một thanh cặn bã màn thầu.

Nhìn bọn chúng tranh giành, nàng bỗng nói đùa:

“Các ngươi đã thích ăn cặn bã màn thầu thế này, sau này ta sẽ không cho dùng mồi ngon nữa, chỉ cho ăn toàn cặn bã màn thầu thôi!”

Bọn Xích Yên Lý ngơ ngác: “...”

Thời gian này đúng là không thể chịu nổi!

Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn chúng chẳng khác gì cá nướng cả!

Phải nghĩ cách khác thôi...

Chẳng mấy chốc, Hoài trưởng lão hứng khởi tới.

“Phượng Khê, Tàng Thư Các bên kia truyền tin, hôm nay mở cửa trở lại.

Ăn xong điểm tâm, các ngươi đi qua đó đọc sách đi!”

Phượng Khê tò mò hỏi: “Có phải do quyển da thú bị đốt gây ra chuyện?

Chẳng lẽ là Chu Tước phong họ làm?

Quả nhiên trên không trị thì dưới loạn.

Bọn họ làm tổn hại nhân luân, hỏa thiêu quyển da thú cũng không lạ.

Nếu đốt thứ khác còn đỡ, đây lại đốt quyển da thú của Trường Sinh Tông, mất mặt quá!

Phải xử lý nghiêm, không thể bỏ qua!”

Hoài trưởng lão cắt lời: “Chấp Pháp Đường không tra ra gì, ngươi định xử lý thế nào?

Nghe này, Tàng Thư Các không thể đóng cửa mãi, nên quyết định mở lại.

Chỉ tăng cường tuần tra trong đó, không cho kẻ xấu lợi dụng.”

Phượng Khê gật đầu nhẹ: “Làm vậy cũng được, chuyện nhỏ không thể ảnh hưởng việc lớn.

Thế thì đi thôi!”

Sau đó, bọn họ tới Tàng Thư Các.

Dù tầng ba còn nhiều sách chưa xem, tầng này tạm đóng, bọn họ lên tầng bốn.

Hoài trưởng lão đợi một lúc, thấy không có gì lạ rồi đi trước.

Phượng Khê để tránh phiền phức, chỉ chọn ngọc giản đọc, bỏ qua mấy quyển da thú

Lúc nàng đang mải mê nhìn không chớp mắt, Quân Văn cầm một cuộn da thú bước đến.

"Tiểu sư muội, ta có vài chỗ không hiểu lắm, muội xem giúp ta một chút được không?"

Phượng Khê không dám cầm lấy, chỉ để mặc huynh ấy trải cuộn da thú ra, rồi nàng rướn cổ nhìn kỹ một hồi, suy nghĩ một lúc mới nói ra suy đoán của mình.

Quân Văn lập tức vỗ trán cái bốp, vẻ mặt như vừa ngộ ra chân lý, hớn hở chạy qua một bên tiếp tục nghiên cứu.

Không bao lâu sau, Quân Văn lại lén lút mò tới gần Phượng Khê, đưa cho nàng một tấm phù truyền tin.

Phượng Khê: "..."

Nàng dùng thần thức dò vào, lập tức nghe thấy tiếng Quân Văn vội vàng thầm thì như cháy nhà:

"Tiểu sư muội, hình như sắp có chuyện rồi!

Cái cuộn da thú ta cầm trong tay ấy, nó bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ sắp tự bốc cháy?!

Ta thề, ta thật sự không làm gì cả!

Không lẽ Trường Sinh Tông định nhân cơ hội này vu tội chúng ta?!"

Phượng Khê: "..."

Đúng là sợ gì trời cho nấy.

Nàng vốn lo sẽ có biến nên hôm nay mới không dám chạm vào cuộn da thú, ai dè không đụng cũng không tránh được chuyện!

Lạ thật, nàng có chạm vào đâu, sao vẫn nóng lên được?

Chẳng lẽ chỉ nhìn thôi cũng không được?

Chẳng lẽ mắt nàng là lửa hả?!

Nhưng mà bây giờ không phải lúc phân tích mấy thứ này, phải mau nghĩ cách giải quyết cái đã.

Hôm nay trong Tàng Thư Các có thêm không ít đệ tử tuần tra, hễ ai xem quyển da thú nào là đều có người ghi lại rõ ràng.

Giờ có bảo Quân Văn đem trả lại, lỡ đâu nó thật sự phát nổ hay cháy rụi, cuối cùng vẫn sẽ bị lần ra hai người bọn họ.

Giờ phải làm sao?

Phượng Khê đảo mắt nghĩ ngợi một hồi, rồi lấy ngọc bài thân phận ra, gửi một tin cho Mai trưởng lão, người trông coi Cùng Kỳ.

"Mai trưởng lão, ta vừa thấy một bản da thú có ghi về kiếm trận ở tầng bốn Tàng Thư Các, con muốn mượn về nghiên cứu thêm một chút.

Nhưng theo quy định thì chỉ trưởng lão mới có quyền mượn, không biết người có thể giúp ta một việc, đứng tên mượn giúp ta được không ạ?"

Loading...