757. Ta là trong sạch
Lúc này, Mai trưởng lão đang mắt to trừng mắt nhỏ với Cùng Kỳ, chợt nghe tin tức từ Phượng Khê thì sững người trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh liền đồng ý.
Chẳng qua chỉ là mượn đọc một quyển da thú tầng bốn mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.
Ông lập tức sai đệ tử mang ngọc bài thân phận của mình tới Tàng Thư Các, giúp Phượng Khê làm thủ tục mượn sách.
Phượng Khê thì chẳng buồn nán lại, cũng không tiếp tục đọc sách nữa, tranh thủ dẫn theo Quân Văn và Cảnh Viêm rời khỏi Tàng Thư Các, quay về chỗ ở.
Trên đường về, Quân Văn hạ giọng hỏi:
“Tiểu sư muội, mấy quyển da thú trong Tàng Thư Các... thật sự là do muội làm ra à?”
Lúc trước hắn chỉ nghi ngờ thôi, giờ thì cảm thấy mười phần là thật rồi.
Phượng Khê thở dài:
“Muội cũng chẳng biết có phải là do muội hay không. Huynh cũng thấy rồi đó, muội hôm nay còn chưa chạm vào quyển da thú, chỉ mới liếc vài cái, nó đã tự nóng lên rồi!
Muội thấy tám phần là Trường Sinh Tông có người giả vờ vô tình ‘va trúng’, hãm hại muội đó!”
Quân Văn: “…”
Cảnh Viêm: “…”
Trường Sinh Tông người ta đâu có ngốc tới mức đó, dùng cả đống da thú quý giá chỉ để hại muội!
Lúc này, Cảnh Viêm lên tiếng:
“Tiểu sư muội, vậy bước tiếp theo muội tính sao?”
Vừa dứt lời, Quân Văn đã chen vào:
“Còn cần hỏi à? Tiểu sư muội không phải đã tìm được thằng xui xẻo để đổ nồi rồi sao?!
Tiểu sư muội, nhân lúc da thú còn nóng hổi, chúng ta mau chóng đưa cho Mai trưởng lão, đến lúc nó cháy thì cũng chẳng liên quan gì đến muội!”
Cảnh Viêm lắc đầu:
“Không được! Giờ bên Tàng Thư Các vẫn chưa nghi ngờ gì đến muội. Nếu giờ đổ nồi cho Mai trưởng lão thì chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi.”
Quân Văn nhớ tới vụ trước bị Cảnh Viêm đào hố, nay thấy hắn ta lại phản đối ý kiến của mình thì bực mình ra mặt:
“Cái gì cũng không được, vậy huynh nói xem giờ phải làm sao?”
Cảnh Viêm suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Hay là kéo dài chút thời gian đi. Ta nhớ sách tầng năm trở xuống trong Tàng Thư Các có thể mượn đọc trong một tháng. Biết đâu đến lúc đó chúng ta nghĩ ra cách.”
Phượng Khê cũng tính như vậy, kéo dài thời gian là thượng sách.
Nàng vốn không định để Mai trưởng lão gánh nồi, đúng như Cảnh Viêm nói, nếu ép nồi lên người Mai trưởng lão thì chẳng khác nào tự lòi đuôi.
Huống chi, nàng xưa nay không hại đồng đội, dù có là đồng đội trên cùng một con thuyền hải tặc tạm thời đi chăng nữa.
Ở Trường Sinh Tông nàng vẫn còn xa lạ, có thêm một bằng hữu vẫn hơn kết thêm một kẻ thù.
Giờ điều nàng muốn biết nhất chính là vì sao quyển da thú lại tự cháy? Lẽ nào thật sự chỉ vì nàng nhìn nó nhiều hơn vài lần?
Nàng đặt quyển da thú lên bàn, mắt mở to, không chớp lấy một lần.
Cảnh Viêm và Quân Văn cũng giống vậy, cùng nhau trừng mắt.
Lúc này Mộc Kiếm lên tiếng:
“Chủ nhân, người thả ta ra đi, ta cũng giúp người trừng nó!”
Phượng Khê nghĩ nghĩ, nhiều thêm vài đôi mắt nhìn chăm chăm cũng không phải chuyện xấu. Thế là chẳng những thả Mộc Kiếm ra, ngay cả Tiểu Chim Béo, Heo Vàng các kiểu cũng phóng hết ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-757.html.]
Tất cả ánh mắt cùng nhau nhìn chằm chằm lên quyển da thú trên bàn.
Nhưng rồi mặt trời lặn, trăng lên cao, quyển da thú vẫn không có động tĩnh gì, ngay cả nhiệt độ cũng đã bình thường trở lại.
Lúc này Quân Văn nói:
“Tiểu sư muội, lần trước quyển da thú là nửa đêm mới cháy, chắc lần này cũng thế, chúng ta chờ thêm xem sao.”
Thế là mọi người tiếp tục chờ.
Cuối cùng, đã tới nửa đêm.
Nhưng quyển da thú... vẫn chẳng có động tĩnh gì.
editor: bemeobosua
Quân Văn nhìn Phượng Khê, dè dặt hỏi:
“Tiểu sư muội, hay là... có khả năng nào đó… tất cả chỉ là muội nghĩ nhiều? Có khi quyển da thú nóng lên chẳng liên quan gì tới tự cháy, càng chẳng liên quan gì đến muội?”
Phượng Khê chống cằm, mắt khẽ nheo lại:
“Ý huynh là… muội trong sạch? Muội vô tội?”
Quân Văn gật đầu cái rụp:
“Đúng! Tiểu sư muội, muội chính là trong sạch, chính là vô tội! Suýt nữa thôi! Suýt nữa bị Trường Sinh Tông vu oan giá họa rồi!”
Cảnh Viêm: “…”
Hai người nói lời này không thấy lương tâm đau nhói sao?!
Quyển da thú phát nhiệt mà không phải để cháy thì đúng là gặp qu/ỷ rồi!
Ngay lúc ấy, quyển da thú không có chút dấu hiệu nào đột nhiên biến thành… tro bụi.
Cả ba người trợn tròn mắt. Vừa rồi là sao? Tại sao nó đột nhiên hóa thành tro? Không thấy lửa, không thấy cháy?
Lẽ nào là ảo giác?
Nhưng Phượng Khê hỏi Mộc Kiếm cùng mấy linh sủng, ai nấy đều xác nhận giống nhau, quyển da thú không hề bốc cháy, mà là… trực tiếp hóa thành tro bụi.
Chuyện gì vậy trời?
Phượng Khê thấy Đào Ngột có vẻ như đang nghiền ngẫm điều gì, bèn hỏi:
“Ngươi nhìn ra điều gì rồi à?”
Đào Ngột suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Nếu có một vật để lâu năm, chỉ cần chạm nhẹ một cái, hoặc một cơn gió thoảng qua, là nó có thể thành tro.
Vì sao vậy?”
Mộc Kiếm không cam lòng bị đoạt công, tranh nói trước:
“Tất nhiên là vì để quá lâu, thâm niên nhiều năm quá rồi chứ sao!”
Đào Ngột gật đầu:
“Đúng, chính là vì thời gian đã trôi qua quá lâu!
Cho nên, ta đoán quyển da thú này có thể là bị ảnh hưởng bởi lực lượng của thời gian, mới hóa thành tro.”
Mộc Kiếm bật cười châm biếm:
“Bị ảnh hưởng bởi lực lượng thời gian? Cái đồ chơi này ở Tàng Thư Các nằm yên bao năm chẳng sao, vậy mà chủ nhân chúng ta mới liếc vài cái đã chịu ảnh hưởng?
Chẳng lẽ mắt của chủ nhân chứa lực lượng thời gian chắc?!
Nếu vậy thì mỗi ngày chủ nhân nhìn ta không biết bao nhiêu lần, ta chẳng phải đã sớm thành tro rồi à?!”