Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 758

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

758. Nó chính là quân sư đầu chó của chủ nhân!

Đào Ngột nghe Mộc Kiếm nói xong thì hừ lạnh:

“Ta chỉ bảo quyển da thú kia có thể bị ảnh hưởng bởi lực lượng thời gian, chứ đâu có nói trong mắt nàng ẩn chứa lực thời gian? Là ngươi tự nghĩ ra đấy nhé.”

Giọng Đào Ngột đầy châm chọc, ý rõ rành rành: Phượng Khê chỉ là một tiểu Kim Đan, làm gì có khả năng trong mắt chứa lực lượng thời gian chứ?!

Mộc Kiếm đúng là quá giỏi tô vàng lên mặt chủ!

Phượng Khê nghe xong cũng thấy Mộc Kiếm nói quá đà. Chính nàng còn chưa hiểu được da lông của cái gọi là “lực thời gian” là gì, sao mà ánh mắt lại chứa lực thời gian được cơ chứ?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời Đào Ngột cũng có lý, dựa theo hướng này mà suy xét, biết đâu lại tìm ra manh mối.

Trước đó trong ngục Ám Minh, nàng đã thu về không ít thần thức của khư thú, một phần cất vào Càn Khôn Phiên, phần còn lại đặt trong các con rối.

Chẳng lẽ là do bọn chúng?

Hay là bởi vì trong nhẫn trữ vật chứa quá nhiều Thời Toa thạch?

Chỉ tiếc, Đào Ngột lại cảm thấy hai khả năng này đều không đáng tin, Quân Văn với Cảnh Viêm cũng nghĩ vậy.

Phượng Khê thở dài:

“Vậy thì cái gọi là lực lượng thời gian rốt cuộc đến từ đâu chứ?”

Bàn tới nửa ngày cũng không tìm ra được kết luận gì.

Phượng Khê ngáp dài:

“Nghĩ mãi không thông thì đừng nghĩ nữa, cùng lắm thì ta không xem cái quyển da thú đó nữa là xong.

Giờ cũng sắp sáng rồi, hai huynh còn không mau về ngủ đi!”

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Phượng Khê làm là đến “Ao Cầu Nguyện” thu linh thạch, tiện tay tặng Xích Yên Lý một đống bã màn thầu.

Xích Yên Lý trong bụng hậm hực, ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ đói đến hoa mắt chóng mặt!

Phượng Khê nhìn chằm chằm bọn chúng, thầm nghĩ:

Nếu thật sự trong mắt ta có lực thời gian, ta sẽ khiến đám Xích Yên Lý này toàn bộ hóa thành cá béo, một con cũng đủ ta ăn cả tháng!

Xích Yên Lý tuy không biết nàng đang nghĩ gì, nhưng thấy nàng vừa nhìn vừa nuốt nước miếng thì lập tức run rẩy, rõ ràng là chưa nghĩ ra được vấn đề gì!

Phượng Khê bĩu môi, quay người về nhà.

Vừa bước chân vào cửa, Mộc Kiếm đã không kiềm được lên tiếng:

“Chủ nhân! Tối qua ta đã suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng nghĩ ra một cách hay cho người!

Người thử nghĩ xem, nếu chúng ta tìm cách để mấy quyển da thú quay lại lần nữa làm thí nghiệm, biết đâu sẽ tìm ra nguyên nhân!”

Phượng Khê thấy cách này cũng hợp lý, lập tức âm thầm gửi tin cho bốn gia gia của mình, nhờ họ hỗ trợ thu thập lại mấy quyển da thú.

Không cần lén lút, cứ quang minh chính đại mà làm.

Như vậy, Trường Sinh Tông thế nào cũng sẽ tự tưởng tượng ra chuyện lớn, rồi đổ hết lên đầu bốn đại thế gia, nghĩ là họ cố ý làm khó dễ Trường Sinh Tông.

Phượng Khê gửi tin xong, còn không quên khen Mộc Kiếm vài câu, khiến nó đắc ý đến mức muốn nổ tung!

Không phải nó khoác lác đâu, trong đám linh sủng của chủ nhân, nó mới là kẻ thông minh nhất!

Nó chính là quân sư đầu chó của chủ nhân đấy!

Hôm nay Hoài trưởng lão có việc không tới, ba người Phượng Khê ăn sáng xong liền đến Tàng Thư Các.

Rút kinh nghiệm hôm trước, lần này Phượng Khê chẳng những không tự mình lấy quyển da thú, mà ngay cả khi Quân Văn và Cảnh Viêm cầm lên, nàng cũng không buồn ngó qua, tránh rước họa vào thân.

Lúc nàng đang định đưa tay lấy một chiếc ngọc giản, thì ngọc giản ấy bị người khác giật lấy trước.

Phượng Khê tưởng là mấy đệ tử Chu Tước phong lại giở trò, ngẩng đầu lên thì thấy là Thẩm Chỉ Lan.

Thẩm Chỉ Lan trông đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, thậm chí còn có phần rực rỡ hơn trước.

Bên cạnh nàng là mấy người, trong đó có Cát Quân Sinh.

Cát Quân Sinh trừng mắt lườm ba người Phượng Khê, cúi đầu thì thầm với Thẩm Chỉ Lan:

“Chỉ Lan sư muội, nơi này xui xẻo quá, hay chúng ta đi chỗ khác đi.”

Thẩm Chỉ Lan dịu dàng cười:

“Cát sư huynh chờ ta xem xong chiếc ngọc giản này đã, rồi chúng ta đi chỗ khác.

À đúng rồi, nghe nói hai hôm trước huynh có tỷ thí với nhóm Phượng Khê? Kết quả thế nào vậy?”

Cát Quân Sinh lập tức lộ vẻ ngượng ngùng:

“Bọn ta lơ là một chút, để cho bọn họ chiếm được lợi.”

Thẩm Chỉ Lan liền dịu giọng an ủi:

“Thắng thua là chuyện thường tình, Cát sư huynh đừng để tâm quá. Sau này có cơ hội, lại tái đấu là được mà.”

Cát Quân Sinh vốn đã có cảm tình với nàng, giờ thấy nàng dịu dàng hiểu ý người như vậy, ánh mắt càng thêm say mê.

So ra thì hắn lại càng thêm chướng mắt ba người Phượng Khê.

Hận không thể lập tức xông tới đánh một trận, đòi lại danh dự.

Mà đó chính là mục đích của Thẩm Chỉ Lan.

Loại mưu kế vặt này, Phượng Khê liếc mắt là nhìn thấu. Nàng chỉ nheo mắt, chẳng buồn nói gì.

Thẩm Chỉ Lan rất nhanh đã xem xong chiếc ngọc giản, vừa bỏ xuống thì thấy Phượng Khê đang định với tay lấy một quyển da thú.

Nàng lập tức vượt lên, giành lấy trước, rồi làm ra vẻ áy náy quay sang Cát Quân Sinh:

“Cát sư huynh, ta mải nhìn quá quên mất lời đã hứa với huynh, chờ ta xem xong quyển da thú này rồi chúng ta qua bên kia, được không?”

Cát Quân Sinh giờ nghe nàng nói gì cũng gật đầu răm rắp.

Thẩm Chỉ Lan rất hưởng thụ cảm giác khống chế người khác như thế này.

Có những “người hầu” như vậy, nàng chẳng cần tự ra tay mà vẫn có thể đẩy ả “phế vật” Phượng Khê kia vào chỗ ch/ết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-758.html.]

Vừa nghĩ đến đây, nàng vừa mở quyển da thú trong tay ra.

Thấy Phượng Khê đang nghển cổ nhìn nội dung trên quyển sách, tâm tình nàng bỗng trở nên cực kỳ vui vẻ.

Nhưng Phượng Khê chỉ liếc vài lần rồi quay sang giá sách bên cạnh xem sách.

Thẩm Chỉ Lan cũng lập tức mất hứng với quyển da thú trong tay, chỉ lật qua loa rồi đặt lại lên giá.

Dù thời gian xem rất ngắn, nhưng hành vi của nàng vẫn bị đệ tử Tàng Thư Các ghi lại.

Ba người Phượng Khê ở lại Tàng Thư Các đến tận chạng vạng mới rời đi.

editor: bemeobosua

Vừa bước ra thì đụng ngay bọn người Cát Quân Sinh.

Cát Quân Sinh nghênh ngang đứng đó, nói to:

“Phượng Khê! Lần trước ngươi may mắn mới thắng được! Có dám đấu với chúng ta thêm một trận không?!”

Phượng Khê liếc hắn một cái:

“Không rảnh.”

Nói xong liền muốn rời đi, không ngờ Cát Quân Sinh đưa tay ra chặn lại:

“Là ngươi không rảnh hay là không dám?!”

Quân Văn bước lên che chắn trước Phượng Khê, tức giận quát:

“Chó ngoan thì đừng chắn đường, cút!”

Sắc mặt Cát Quân Sinh lập tức tối sầm lại:

“Ngươi dám mắng ta?!”

Quân Văn cười lạnh:

“Mắng ngươi thì sao? Ngươi dám động vào một ngón tay của ta không? Có tin ta gọi Hoài trưởng lão tới xử lý theo môn quy không?”

Cát Quân Sinh nghiến răng ken két:

“Dựa vào Hoài trưởng lão thì giỏi lắm à?! Nếu ngươi có bản lĩnh thì đáp ứng đấu với bọn ta thêm trận nữa!”

Quân Văn giơ ba ngón tay:

“Đấu thì đấu, nhưng các ngươi phải trả ba mươi vạn linh thạch phí ra sân, bọn ta mới chơi với các ngươi!”

Cát Quân Sinh suýt chút nữa tức hộc má/u!

Ba mươi vạn linh thạch, ta đem đi làm gì chẳng tốt, cớ sao phải ném cho đám các ngươi?!

Thế mà Quân Văn còn đứng đó châm chọc:

“Thân là đệ tử thân truyền của Thanh Long phong, chẳng lẽ đến ba mươi vạn cũng không bỏ ra nổi?

Cũng đúng, nghe nói Thanh Long phong nghèo nhất trong bốn phong, thua xa mấy phong còn lại!

Không có tiền thì nhường đường đi, biết đâu mấy phong khác đang chờ đánh với bọn ta đấy!”

Cát Quân Sinh bị nói đến mặt đỏ tía tai, cuối cùng nghiến răng nói:

“Ba mươi vạn thì ba mươi vạn!”

Ba mươi vạn cũng đâu phải hắn một mình bỏ ra, tám người chia đều gánh cũng không đến nỗi quá đáng.

Quân Văn hơi hất cằm lên, nói:

“Các ngươi định khi nào so? Ở đâu so?”

“Trưa mai, tại Luận Đạo Đường trên Ngộ Đạo Phong!”

Quân Văn gật đầu:

“Tốt, một lời đã định! Có điều, ta sợ các ngươi lại đổi ý, nên trước hết phải nộp trước mười vạn làm tiền cọc.”

Cát Quân Sinh: “…”

Cuối cùng thì các ngươi là người của Huyền Thiên Tông đến, hay là từ cửa hàng cầm đồ nào chui ra đấy?!

Dù không cam lòng, hắn vẫn đưa cho Quân Văn mười vạn linh thạch làm tiền cọc.

Phượng Khê rất hài lòng với biểu hiện của Quân Văn, sau này những chuyện thế này nàng khỏi cần ra tay nữa, chỉ riêng Ngũ sư huynh là đủ đỡ cả một phương.

Nàng trở về chỗ ở, như thường lệ ra ao cầu nguyện để... cầu nguyện, tiện tay lại ném cho Xích Yên Lý đám cặn màn thầu còn thừa.

Đám Xích Yên Lý khóc ròng cướp lấy mà ăn sạch không chừa một miếng.

Nếu không phải giống loài của chúng không biết rơi lệ, e rằng cái ao này đã thành nước muối mất rồi!

Thảm quá mà!

Chúng nó kiếp trước gây nghiệt gì mà đời này gặp phải nữ ma đầu như thế chứ?!

Phượng Khê vào trong phòng, vừa cắn một quả linh thạch, liền nhận được tin nhắn của bốn vị gia gia.

Nội dung đại thể giống nhau: kể từ khi nhận được tin nàng gửi, bốn lão gia lập tức không nghỉ ngơi, bắt đầu khắp nơi thu gom quyển da thú.

Chỉ trong vài canh giờ từ sáng đến giờ, bọn họ đã gom được không ít, đợt quyển da thú đầu tiên cũng đã cho người mang đến.

Chuyện chính nói xong, bốn vị cũng tranh nhau thể hiện một phen “gia gia yêu thương cháu gái”, hỏi han ân cần, dạt dào tình cảm.

Phượng Khê lần lượt trả lời từng người, tuy nội dung gần giống nhau, nhưng lời lẽ lại khác biệt, tránh để đối phương cảm thấy nàng qua loa lấy lệ.

Trong khi Phượng Khê bưng trà uống nước, thì bên kia Thẩm Chỉ Lan đang hân hoan đắc ý.

Bởi vì nàng vừa nhận được tin Cát Quân Sinh đã ước chiến với nhóm Phượng Khê, hết thảy đều nằm trong tính toán của nàng.

Mong là đám Cát Quân Sinh đừng làm nàng thất vọng, tốt nhất là khiến con tiện nhân Phượng Khê kia đổ chút m/áu mới thỏa dạ!

Tối hôm đó, Tàng Thư Các lại xảy ra chuyện quyển da thú bị đốt.

Lâm các chủ phụ trách Tàng Thư Các tức đến không chịu nổi, chuyện này cứ lặp đi lặp lại, chẳng khác nào có người đem ông đặt lên lửa mà nướng!

“Tra! Lập tức tra cho ta! Hôm nay ai đã động đến quyển da thú đó?!”

Loading...