Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 759
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
759. Phượng Khê nói bản thân là người đơn thuần.
Đệ tử Tàng Thư Các rất nhanh đã tra ra ghi chép:
“Lâm các chủ, hôm nay chỉ có đệ tử thân truyền của Thanh Long phong là Thẩm Chỉ Lan từng xem qua quyển da thú bị thiêu hủy. Ngoài nàng ra, không ai khác động vào quyển ấy.”
Lâm các chủ cau mày: “Thẩm Chỉ Lan sao?”
Tuy trong lòng hắn thấy Thẩm Chỉ Lan chẳng có lý do gì để làm vậy, nhưng chứng cứ bày ra rành rành, hắn cũng chẳng thể bỏ qua.
Ngay sau đó, hắn tới Chấp Pháp Đường.
Sau khi nghe kể đầu đuôi, Tiêu đường chủ liền cho người đi gọi Thẩm Chỉ Lan tới.
Thẩm Chỉ Lan lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nàng liên quan gì đến vụ đốt quyển da thú?
Nàng có điên đâu, sao lại làm cái chuyện chẳng ra sao ấy được?
Tức thì tức, lo thì lo, nhưng lệnh của Chấp Pháp Đường nàng không dám trái, đành theo đệ tử chấp pháp đến nơi.
Vì sự việc nghiêm trọng, Tiêu đường chủ đích thân thẩm vấn.
“Thẩm Chỉ Lan, ngươi đốt quyển da thú trong Tàng Thư Các là có ý gì?”
Thẩm Chỉ Lan vội vã kêu oan.
Tiêu đường chủ đập mạnh bàn:
“Quyển da thú ấy chỉ có mình ngươi xem qua, không phải ngươi thì là ai? Nếu không muốn chịu khổ, thì mau khai thật ra, bằng không ta buộc phải dùng tới hình phạt!”
Thẩm Chỉ Lan bình tĩnh đáp: “Tiêu đường chủ, ta xin thề với trời, chuyện quyển da thú bị đốt hoàn toàn không liên quan gì đến ta. Dù ngài có dùng hình phạt, ta cũng chỉ có một lời này mà thôi.”
Dù Tiêu đường chủ có hỏi tới hỏi lui thế nào, Thẩm Chỉ Lan vẫn khăng khăng mình bị oan.
Trong lòng nàng căm giận, rõ ràng chẳng liên quan gì đến ta, các ngươi lại muốn ép ta nhận tội. Một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi trả giá đắt!
Nhưng nàng vẫn không hoảng loạn, bởi trước khi đến đã cho người báo tin cho Trương trưởng lão, chắc giờ ông ấy cũng sắp tới rồi.
Quả nhiên, Trương trưởng lão đến.
“Tiêu đường chủ, mọi việc đều phải xét tới động cơ. Nếu Chỉ Lan thật sự làm vậy, thì nàng được lợi gì?
Tuy chỉ có mình nàng xem qua quyển da thú ấy, nhưng thế vẫn chưa đủ để kết luận nàng chính là người đốt.
Biết đâu có kẻ thừa lúc đệ tử canh gác sơ hở mà giở trò?
Hơn nữa, lần trước quyển da thú bị thiêu, nàng còn chưa từng đặt chân đến Tàng Thư Các, vậy sao có thể liên quan đến nàng được?!”
Tiêu đường chủ cũng thấy chứng cứ chưa đủ chặt chẽ, lại e ngại chưa có lý do chính đáng để dùng hình phạt với Thẩm Chỉ Lan, bèn nói:
“Nếu vậy, trước mắt cứ tạm giữ nàng lại, chờ điều tra rõ ràng rồi sẽ quyết định sau.”
Trương trưởng lão nghe vậy cũng không nói gì thêm, dẫu sao hiện giờ chứng cứ đúng là đang chỉ về phía Thẩm Chỉ Lan.
Sau khi Trương trưởng lão rời đi, Tiêu đường chủ quay sang nói với Lâm các chủ:
“Lão Lâm à, tuy mọi chuyện phải căn cứ chứng cứ mà xét, nhưng dựa theo kinh nghiệm phá án bao năm của ta, ta thấy chuyện này chắc không phải do Thẩm Chỉ Lan làm.
Thứ nhất, nàng không phải kẻ ngu, biết rõ Tàng Thư Các có ghi chép tuần tra, sao lại dám phạm tội rõ rành như vậy?
Thứ hai, nhìn ánh mắt nàng, không hề có vẻ chột dạ.
Thứ ba, đúng như Trương trưởng lão nói, nàng chẳng có lý do gì để làm vậy, hơn nữa lần cuối nàng đến Tàng Thư Các cũng đã cách đây một tháng rồi.
Chuyện này phải từ từ suy xét, không thể vội vàng kết luận.”
Lâm các chủ thở dài: “Ta cũng thấy không giống nàng làm, nhưng không phải nàng thì là ai? Chẳng lẽ quyển da thú tự mình cháy à?!
Tàng Thư Các bao nhiêu năm nay yên ổn, hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện vào đúng thời ta trông coi, nếu không tìm ra thủ phạm, ta còn mặt mũi nào làm các chủ nữa đây?”
Tiêu đường chủ an ủi mấy câu, rồi cho người đi mời tất cả đệ tử từng xuất hiện tại tầng bốn Tàng Thư Các ngày hôm qua tới.
Phượng Khê cùng hai người đi chung cũng có tên trong danh sách.
Chỉ là, đến lượt họ thì đã sang sáng hôm sau.
Vừa vào Chấp Pháp Đường, chưa đợi Tiêu đường chủ mở lời, Phượng Khê đã lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-759.html.]
“Tiêu đường chủ, ta mới tới Trường Sinh Tông chưa được mấy ngày, mà đã bị gọi lên đây tới hai lần!
Nếu Trường Sinh Tông không muốn ba chúng ta tới Tàng Thư Các đọc sách thì nói thẳng một câu đi, cần gì phải dùng cách này để dọa nạt tụi ta?!”
Tiêu đường chủ: “…”
Chúng ta đâu rảnh tới mức dùng chiêu ‘lưỡng bại câu thương’ này để đuổi người?!
Hắn nghiêm mặt: “Phượng Khê, đừng nói bậy! Ta hỏi ngươi, hôm qua ba người các ngươi có từng động tới quyển da thú ấy không?”
Phượng Khê nhếch mép: “Tàng Thư Các không phải có ghi chép tuần tra à? Chúng ta có đụng hay không, trong đó ghi rõ mồn một.
Thật ra có mấy lời, lần trước ta đã muốn nói rồi, nhưng lúc đó thấy không tiện. Giờ thì ta không quản được nữa.
Ba người chúng ta vừa đặt chân đến Tàng Thư Các một cái, liền có quyển da thú bị đốt!
Lần nào cũng thế, chúng ta đi tầng nào, tầng ấy cháy.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là có người đang cố ý nhằm vào chúng ta. Có thể là muốn ngăn không cho chúng ta đọc sách, cũng có thể là muốn vu oan giáng họa cho chúng ta!
Lần trước là người của Chu Tước phong, lần này là Thẩm Chỉ Lan, trùng hợp thay, cả hai đều từng có xích mích với tụi ta.
editor: bemeobosua
Còn bọn họ có thông đồng với nhau hay mỗi người có mưu riêng, thì ta không tiện đoán.”
Tiêu đường chủ nhíu mày, định mở lời, thì Phượng Khê lại nói tiếp:
“Tất nhiên, có khi ta nghĩ quá đơn giản, đối phương không chỉ muốn hãm hại tụi ta, mà nhân cơ hội này để ‘đục nước béo cò’, âm mưu phía sau còn lớn hơn nhiều!
Còn cụ thể âm mưu gì… thì ta không nghĩ ra, bởi tâm tư ta vốn đơn thuần.”
Tiêu đường chủ: “…”
Tâm tư ngươi đơn thuần?
Ngươi nói câu đó mà không thấy lương tâm run rẩy à?!
Nhưng nghĩ kỹ lại, lời Phượng Khê nói cũng không hẳn là không có lý.
Tàng Thư Các bao năm yên ổn, vậy mà từ khi ba người này tới, hết lần này tới lần khác lại xảy ra chuyện, rất có thể thật sự có kẻ đang âm thầm giở trò sau lưng họ.
Mà lý do khiến hắn không nghi ngờ ba người Phượng Khê gây chuyện…
Một là vì Phượng Khê nói năng quang minh chính đại, dáng vẻ hoàn toàn không giống có tật giật mình.
Hai là nàng chẳng có động cơ gì để làm vậy, mới nhập môn chưa lâu, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, đâu có lý do gì mà liều lĩnh đi làm chuyện tổn người chẳng lợi mình?
Đang định nghĩ cách để từ chối khéo, Phượng Khê lại lộ vẻ thâm sâu khó đoán, nghiêm túc nói:
“Tiêu đường chủ, thật ra chuyện này còn có thể tra theo hướng khác.”
Tiêu đường chủ hỏi: “Ý ngươi là sao?”
“Ngài có thể chưa biết, ở Bắc Vực bọn ta, Thẩm Chỉ Lan có biệt danh là ‘sao chổi’. Ai thân cận với nàng, hay môn phái nào thu nhận nàng, đều không tránh khỏi gặp vận xui.
Ví như, trước kia nàng ở Hỗn Nguyên Tông, vốn là đại tông môn số một Bắc Vực. Vậy mà kể từ khi Bách Lý chưởng môn thu nàng làm đệ tử thân truyền, tai ương liên tục kéo đến.
Ban đầu là nhị đệ tử bị hại, sau đó mấy đệ tử khác cũng lần lượt bị trọng thương, ngay cả Bách Lý chưởng môn cũng bị Trương trưởng lão của Trường Sinh Tông các ngài đánh bị thương.
Sự việc xui rủi trong tông môn xảy ra tới tấp, chỉ là ‘xấu chàng hổ ai’, nên không để lộ ra ngoài, các ngài không biết thôi.
Nếu Bách Lý chưởng môn không kịp thời nhận ra vấn đề, e là giờ Hỗn Nguyên Tông đã sớm tan thành tro bụi rồi!
“Không nói tới Hỗn Nguyên Tông, chỉ riêng Trường Sinh Tông các ngươi thôi nhé!
Từ lúc Thẩm Chỉ Lan bước chân vào tông môn các ngươi, Trường Sinh Tông các ngươi có phải đen đủi chuyện gì cũng dính một phát không?
Thông đạo Giao Giới Chi Địa thì sập, Hàn phong chủ gây ra bê bối, quyển da thú đang yên đang lành lại tự dưng bốc cháy, từng chuyện từng chuyện rõ mười mươi như thế, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra vấn đề?!
Ta thật sự không hiểu nổi, các ngươi rước cái “sao chổi” từ xa về rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Hay là do thời gian trôi qua yên ổn quá mức, các ngươi muốn kiếm người tới tạo chút biến cho nó kích thích hơn?"
Tiêu đường chủ: "…"