Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 760
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
760. Phải là tiểu sư muội mới được chứ!
Tiêu đường chủ mặt cứng đờ, khẽ chớp mắt một cái, sau đó lạnh giọng nói:
“Phượng Khê, mấy lời ngươi vừa nói đều là không có căn cứ!
Đi đi, nếu không phải các ngươi làm, thì cứ về đi!”
Phượng Khê đi được mấy bước lại dừng chân, xoay người nói lớn:
“Tiêu đường chủ, những lời ta vừa nói đều là lời thật lòng đấy! Ngài nhất định phải để bụng nhé!
Sao chổi còn chưa diệt, Trường Sinh Tông còn lâu mới được yên thân!”
Tiêu đường chủ: “…”
Hắn đương nhiên biết Phượng Khê nói vậy là cố ý bôi xấu danh tiếng Thẩm Chỉ Lan, nhưng hắn cũng không tiện phản bác.
Ra khỏi Chấp Pháp Đường, Phượng Khê quay sang mấy đệ tử vây xem ngoài cửa, nhàn nhạt khuyên nhủ:
“Ta khuyên các ngươi nên tránh xa Thẩm Chỉ Lan một chút, không thì có ngày ch/ết thế nào cũng không biết!”
Lời còn chưa dứt, đã có người giận dữ quát lên:
“Phượng Khê! Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ!
Ngươi chắc chắn là ghen tị với thiên phú xuất chúng của Chỉ Lan sư muội, lại được mọi người yêu quý, cho nên mới ra sức bôi nhọ nàng!”
Người vừa mở miệng chính là Cát Quân Sinh.
Nghe nói Thẩm Chỉ Lan bị Chấp Pháp Đường tạm giữ, hắn đã vội chạy tới, chỉ tiếc Chấp Pháp Đường kỷ luật nghiêm ngặt, hắn căn bản không được vào trong xem mặt nàng.
Phượng Khê nghe vậy, vẻ mặt đầy đồng cảm:
“Cát Quân Sinh, sao huynh vẫn chấp mê bất ngộ vậy chứ?
Huynh không tự ngẫm lại xem vì sao mình lại thất bại thảm hại ở Kiếm Các? Vì sao mất hết mặt mũi?
Còn không phải vì huynh quá thân với Thẩm Chỉ Lan à?
Huynh đúng là dính xui vào người rồi!
Huống hồ, ta là ánh sáng Bắc Vực, sao phải ghen tị với một sao chổi? Huynh nói gì cũng nên dùng đầu một chút chứ?”
Cát Quân Sinh tức đến nỗi suýt nổ tung!
“Phượng Khê! Ta không thèm đôi co với ngươi nữa. Buổi trưa nay luận đạo trên đài, chúng ta sẽ rõ trắng đen!”
Phượng Khê nhe răng cười như một tiểu bạch nha:
“Ta không ngại nói trước cho huynh hay, trận đấu sắp tới huynh vẫn sẽ thua thôi, mà còn thảm hơn cả lần trước nữa!”
Cát Quân Sinh nghiến răng trợn mắt lườm nàng, quay phắt người bỏ đi.
Hắn thì không tin Phượng Khê, nhưng mấy đệ tử đứng xem quanh đó lại bắt đầu thì thầm bán tín bán nghi.
Có một số chuyện, thà tin là có còn hơn là không tin!
Xem ra sau này vẫn nên tránh xa Thẩm Chỉ Lan thì hơn, khỏi rước họa vào thân.
Phượng Khê thấy còn một canh giờ nữa mới đến buổi trưa, liền thong thả đến tìm Tư Mã tông chủ tố cáo.
“Tư Mã tông chủ, Trường Sinh Tông của ngài, thật sự là… khiến người ta không trông cậy nổi nữa rồi.
Ban đầu thì phân cho ta một cái viện bị ám đến độ chẳng khác gì địa phủ. Cũng may ta mệnh cứng, chứ không chừng đã điên rồi hoặc lăn đùng ra xỉu từ đời nào!
Hoài trưởng lão còn ép ta ký giấy đồng thuận, ta suýt chút nữa tưởng là khế bán thân!
Đáng giận nhất là, bọn ta mới tới có mấy ngày, suýt nữa thì bị oan mạng rồi!
Chuyện ai đốt quyển da thú, người có đầu óc đều biết không liên quan gì đến chúng ta, vậy mà Chấp Pháp Đường cứ lôi chúng ta ra hỏi tới hỏi lui như tội phạm.
Ta dù gì cũng là sứ giả Bắc Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào quay về Bắc Vực?
Đừng nói ánh sáng Bắc Vực, ta sợ thành trò cười Bắc Vực mất!”
Tư Mã tông chủ vội vàng làm dịu:
“Chấp Pháp Đường với Tàng Thư Các bên đó cũng là vì sốt ruột phá án. Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không tìm được hung thủ thì không dễ gì ăn nói.
Ngươi yên tâm, ta sẽ căn dặn họ, sau này không vì chuyện này mà làm phiền các ngươi nữa. Các ngươi cứ yên tâm tu luyện trong tông môn là được.”
Phượng Khê thấy thế, sắc mặt mới dịu xuống đôi chút:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-760.html.]
“Tông chủ, ta cũng không phải người không biết lý lẽ, ta hiểu Tiêu đường chủ cũng chỉ vì lo phá án.
Nhưng phá án thì phải dựa vào chứng cứ, không thể tùy tiện kéo ba người chúng ta vào như thế được.
Nếu có sức tra hỏi chúng ta, chi bằng đi hỏi kỹ Thẩm Chỉ Lan kia kìa! Ta thấy người đáng nghi nhất chính là nàng!
Tuy ta không biết Trường Sinh Tông các ngài vì sao cứ thiên vị nàng như thế, nhưng có câu ‘sự tình khác thường tất có uẩn khúc’, chuyện gì cũng nên cân nhắc kỹ càng.
Lời thừa ta không nói nữa. Dù sao với nhãn lực và kinh nghiệm của ngài, hẳn là có thể phân rõ thị phi…”
Tư Mã tông chủ mắt lóe sáng, nói vài lời mập mờ qua loa, rồi lấy cớ đuổi khéo ba người Phượng Khê ra ngoài.
Lúc này chỉ còn chưa đến một khắc nữa là tới giờ trưa, nhưng Phượng Khê không hề sốt ruột, cứ chậm rãi tản bộ về phía Luận Đạo Đài.
Quân Văn nhìn theo bóng nàng, ánh mắt đầy sùng bái.
“Quả nhiên vẫn phải là tiểu sư muội!”
Không những đổ nồi cho Thẩm Chỉ Lan, mà còn đi cáo trạng trước, khiến Chấp Pháp Đường sau này không còn lý do triệu bọn họ lên vì vụ quyển da thú nữa.
Chưa kể, nàng còn tung lời đồn “sao chổi” lan rộng khắp tông môn.
Đặc biệt hơn, những lời nàng vừa nói trước mặt Tư Mã tông chủ, tuy tông chủ không lộ thái độ gì, nhưng trong lòng chắc chắn đã bắt đầu sinh nghi.
Tiểu sư muội này quả thực là… một mũi tên b.ắ.n trúng mấy đích!
Ai…
Mỗi khi ta nghĩ bản thân sắp đuổi kịp tiểu sư muội, thì nàng lại vèo một cái, để lại cái bóng lưng cho ta đuổi mãi không theo được…
Thôi vậy, chí ít ta còn nhìn thấy được bóng lưng của tiểu sư muội, không ít người đến cả cái bóng đó cũng chưa từng thấy đâu!
editor: bemeobosua
Lúc này, tám người nhóm Cát Quân Sinh đang đứng chờ trên Luận Đạo Đài, lòng đầy lo lắng.
Sắp đến giờ trưa rồi, mà ba người Phượng Khê vẫn chưa thấy bóng dáng.
Không lẽ bỏ cuộc giữa chừng?
Nếu thật vậy, thì ba người bọn họ sau này đừng mong đứng vững ở Trường Sinh Tông!
Đúng lúc ấy, phía dưới đài bỗng xôn xao, đám người tự động dạt ra một lối đi.
Ba người Phượng Khê đường hoàng bước đến.
Phượng Khê vừa đi vừa nói:
“Cát Quân Sinh, vừa rồi tông chủ triệu kiến bọn ta, nếu không vì phải tới đúng hẹn, thì chắc giờ này đang ngồi ăn trưa với tông chủ rồi.
Giờ các ngươi hối hận vẫn còn kịp đấy, chứ đánh nhau thật rồi, thì không còn đường lui đâu!”
Cát Quân Sinh lạnh giọng quát:
“Bớt nói nhảm đi! Ba người các ngươi, ai lên trước?”
Phượng Khê bật cười “phốc phốc”, rồi quay sang nói với Quân Văn:
“Ngũ sư huynh, huynh xem, có người sao mà da mặt dày đến mức này chứ?
Tám tên Hóa Thần vây đánh ba đứa chúng ta còn chưa đủ, giờ lại không biết xấu hổ muốn tám đánh một?
Không phải không tự tin, thì đúng là không biết xấu hổ rồi!”
Quân Văn cũng bật cười:
“Không phải không tự tin, là không biết ngượng mặt!”
Trên đài, mặt tám người nhóm Cát Quân Sinh lập tức tái mét.
Bảy người còn lại lập tức quay ra trách móc hắn lỡ lời, rõ ràng để ba người cùng lên luôn là được, sao lại nói thành chỉ một người?
Cát Quân Sinh kỳ thật chỉ tiện miệng nói vậy thôi, vì lúc trước ở Kiếm Các chính là tám đánh một, nên theo thói quen nghĩ rằng bên Phượng Khê cũng sẽ chỉ cử một người ra đấu.
Hắn nghiến răng nói:
“Vừa rồi ta nói sai! Tỷ thí đương nhiên là ba người cùng lên!”
Phượng Khê khẽ nhếch môi cười:
“Không cần đâu, đối phó mấy cái tên xui xẻo các ngươi, một mình ta là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, bảng hiệu trên đài luận đạo liền rớt cái “rầm” xuống, không lệch chút nào, đập thẳng vào đầu Cát Quân Sinh…