761. Phượng Khê cho Thẩm Chỉ Lan danh chính ngôn thuận
Cát Quân Sinh nằm mơ cũng chẳng ngờ tấm biển Luận Đạo Đài lại rớt trúng đầu mình. Mà hắn thì lại dồn hết sự chú ý lên người Phượng Khê, hoàn toàn không kịp phản ứng, thế nên bị tấm biển giáng cho một cú chí mạng, gọi là "nện phát chắc nịch".
May mà tấm biển làm bằng gỗ, chứ nếu làm bằng kim loại thì dù hắn là tu sĩ Hóa Thần, e là cũng phải bỏ lại nửa cái mạng!
Dù vậy, Cát Quân Sinh vẫn bị đập cho ngã sấp mặt, cả người dính bùn, trông chẳng khác gì chó ăn vụng bị bắt tại trận.
Đến mức hắn ngồi dậy mà đầu còn ong ong, ngơ ngác như bị đập vào giấc mơ.
Trong đầu hắn chỉ còn đúng mấy câu:
"Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi vừa bị gì vậy?"
Quân Văn thì một mặt sùng bái nhìn về phía Phượng Khê:
“Vẫn là tiểu sư muội có bản lĩnh, một chiêu này ra tay thật đẹp mắt!”
Phượng Khê: “…”
Nếu ta bảo không phải ta làm, huynh tin không?
Mặc dù cảnh tượng vừa rồi đúng là khiến nàng khoái chí, nhưng thực sự không phải do nàng làm!
Đây là Luận Đạo Đài của Trường Sinh Tông chứ đâu phải từ đường Hoàng Phủ gia, lúc nào cũng có đệ tử tuần tra. Dù nàng có muốn ra tay thì cũng lực bất tòng tâm!
Nhưng mà dù có phải nàng làm hay không, cơ hội tốt để “chính danh” cho Thẩm Chỉ Lan thế này, nàng tuyệt đối không bỏ lỡ.
“Cát Quân Sinh, ngươi nói thử xem, tấm biển đang yên đang lành rớt xuống làm gì? Sao không rớt trúng ai khác, cứ nhè trúng ngươi mà đập hoài?
Ta đã nói rồi, Thẩm Chỉ Lan chính là sao chổi, ai đi gần nàng là gặp hạn. Giờ thì linh nghiệm rồi đấy, ngươi vẫn không chịu tỉnh ngộ, lần sau không phải tấm biển đập đầu, mà là mất luôn cái mạng nhỏ cho coi!”
Quân Văn lập tức hùa theo:
“Tiểu sư muội, đừng khuyên hắn nữa. Cái loại ‘lời hay khó khuyên kẻ sắp chế/t’, hắn muốn bị sao chổi khắc ch/ết thì cứ để hắn đi! Đáng đời!
Ta chỉ thấy khó hiểu, ở Bắc Vực ai cũng tránh xa Thẩm Chỉ Lan như tránh ôn dịch, vậy mà tới Trường Sinh Tông rồi vẫn có khối thằng xui xẻo bu quanh nàng?
Chẳng lẽ mấy người ấy sống yên ổn quá, muốn thêm tí kịch tính vào đời?”
Đám người vây xem bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Phượng Khê nói thật hả? Thẩm Chỉ Lan là sao chổi thật à?”
“Cái này ai mà biết… Nhưng hình như ta cũng nghe đồn rồi, ở Bắc Vực nàng ta không có tiếng tốt lành gì đâu.”
“Nghe gì nữa? Từ ngày nàng tới Trường Sinh Tông, nơi này có được ngày nào yên ổn đâu? Vậy còn chưa đủ rõ ràng à?
Xa không nói, nhìn Cát Quân Sinh kìa, trước còn là đệ tử thân truyền danh giá của Thanh Long Phong. Vậy mà từ lúc qua lại với Thẩm Chỉ Lan, đầu tiên là bị Phượng Khê đánh cho thua, giờ lại bị biển đập vào đầu, chẳng phải quá rõ là đang xui rồi còn gì?
Ta mặc kệ người ngoài nghĩ gì, từ nay thấy Thẩm Chỉ Lan là ta né xa ba trượng, tốt nhất là đi đường vòng!”
…
Trên đài, Cát Quân Sinh đã được đồng môn đỡ dậy, hắn giận tím mặt nhìn Phượng Khê:
“Phượng Khê, ngươi bớt ở đó đặt điều vu oan! Ta bị đập là ta xui, chuyện này liên quan gì đến sư muội Chỉ Lan chứ?!”
Phượng Khê chậc chậc, lắc đầu:
“Ngươi xem, chính miệng ngươi cũng nhận là ngươi xui? Vậy ngươi nghĩ kỹ xem, tại sao ngươi xui? Không phải vì dính dáng tới Thẩm Chỉ Lan sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-761.html.]
Cát Quân Sinh: “…!”
“Tóm lại, chuyện ta bị đập không liên quan gì đến sư muội Chỉ Lan! Nếu ngươi còn dám bôi nhọ thanh danh của nàng, ta sẽ không khách sáo nữa!”
Phượng Khê thở dài một hơi:
“Ngươi đúng là có tình có nghĩa với Thẩm Chỉ Lan ghê. Chỉ tiếc là… ngươi chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ trong cái rổ cá của người ta thôi!”
Cát Quân Sinh nghe thế thì sửng sốt, vẫn chưa hiểu câu đó có ý gì, nhưng trực giác mách bảo đó chắc chắn không phải câu khen ngợi.
Hắn nghiến răng:
“Phượng Khê, ta lười đấu võ mồm với ngươi. Ba người các ngươi cùng lên đài, chúng ta phân cao thấp!”
Phượng Khê mỉm cười:
“Ta nói rồi, một mình ta là đủ rồi.
Chẳng qua ta sợ các ngươi thua rồi lại lấy cớ bị đập đầu để bào chữa, đến lúc đó lại nói ta thắng mà không có võ.”
Cát Quân Sinh tức đến suýt hộc má/u:
“Ngươi bớt lo! Có chơi có chịu, thua thì nhận!”
Phượng Khê gật đầu, tung người lên đài, sau đó rất tự nhiên nói:
“Trước tiên, đưa ta nốt hai mươi vạn linh thạch còn lại, rồi chúng ta thi tiếp.”
Cát Quân Sinh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn đưa linh thạch cho nàng.
Hắn tưởng đưa linh thạch xong là thi đấu được, ai ngờ Phượng Khê quay sang nói với đệ tử canh giữ đài:
“Các ngươi kiểm tra lại cái đài trước đi, coi có nguy hiểm gì không. Đừng để lát nữa đang đấu, cả cái đài sập xuống!
Bị thương thì không sao, ta chỉ sợ mấy người Trường Sinh Tông các ngươi chơi chiêu ‘giả thương’ thôi.”
Đám người: “…?”
Dù ai nấy cạn lời, nhưng đám đệ tử canh gác vẫn làm theo, kiểm tra kỹ một lượt.
Không ngờ lần kiểm tra đó lại phát hiện nguyên nhân thật sự khiến tấm biển rơi, thì ra đinh vít cố định đã lỏng và bung ra.
Bình thường, loại đinh này đều là hàng đặc chế, không dễ bung ra. Vậy mà nó lại bung đúng lúc, đúng chỗ, đúng người, chỉ có thể nói là: Cát Quân Sinh quá xui!
Sau khi xác nhận không còn nguy hiểm gì, người phụ trách ra hiệu trận đấu có thể bắt đầu.
editor: bemeobosua
Cát Quân Sinh và đồng bọn đang định ra tay, Phượng Khê lại giơ tay:
“Khoan đã, ta còn chút chuyện muốn nói.”
Cát Quân Sinh suýt nữa tức ói m/áu!
Thi thì thi, ngươi lắm lời thế để làm gì?!
Phượng Khê quay xuống dưới đài, ôm quyền thi lễ với mọi người:
“Trước tiên xin đa tạ chư vị đã bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian đến đây trợ oai cho ta…”
Dưới đài: “…?”
Chúng ta tới để trợ oai cho ngươi hồi nào?! Ngươi thật sự biết cách tự thêu hoa lên mặt mình đấy!