Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 762

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

762. Vậy thì ta đành miễn cưỡng nể mặt ngươi một lần vậy.

Phượng Khê lại hướng về đám người dưới đài, thong thả cất giọng:

"Chư vị cứ đứng dưới nhìn mãi cũng chẳng thú vị gì, chi bằng... chúng ta mở một màn cá cược ngay tại chỗ, các ngươi thấy thế nào? Cược xem ta với tám người bên Cát Quân Sinh, rốt cuộc là ai thắng ai thua.

Ừm... để Luận Đạo Đường đứng ra làm đại lý đi!"

Mấy vị trưởng lão của Luận Đạo Đường vừa mới nhận được tin tấm bảng hiệu bị rơi, vội vàng chạy tới, nghe thế liền: "..."

Mượn chỗ chúng ta mở sòng bạc? Còn định để bọn ta làm đại lý?

Đây là Luận Đạo Đường, không phải sòng bạc Thiên Linh Các đâu nhé!

Đỗ trưởng lão, nổi tiếng nóng tính, liền gầm lên:

"Phượng Khê! Luận Đạo Đài không phải chỗ cho ngươi giương oai múa mép! Đừng có nói năng bậy bạ!"

Phượng Khê liền đưa tay che miệng, giả vờ như vừa lỡ lời:

"Ái chà, thật xin lỗi. Ta chỉ là thấy bảng hiệu Luận Đạo Đài bị rớt, đoán là kinh phí của Luận Đạo Đường chắc cũng eo hẹp, nếu không thì đã sửa sang lại từ lâu rồi.

Cho nên ta mới nghĩ... chi bằng góp một chút tiền bạc, làm gì cũng cần ngân sách mà. Nếu Luận Đạo Đường làm đại lý, bất kể là ta thắng hay Cát Quân Sinh thắng, cũng đều có thu vào.

Tuy mỗi lần chỉ được vài chục vạn linh thạch, nhưng tích tiểu thành đại mà!

Ta biết chư vị trưởng lão đều là người thanh cao, chẳng muốn dính líu chuyện trần tục. Nhưng muốn vận hành Luận Đạo Đường trơn tru thì nơi nơi đều cần ngân lượng!

Hơn nữa, tuy danh nghĩa ta là đệ tử Trường Sinh Tông, nhưng thực ra ta là người Bắc Vực. Tỷ thí giữa hai vùng có mở cá cược cũng đâu phạm môn quy? Vừa có tiền, vừa kích thích tinh thần đấu tranh của đệ tử Trường Sinh Tông, sao lại không làm?

Tất nhiên, ta tuổi còn nhỏ, suy nghĩ không chu toàn, chuyện tổ chức đánh cược này nên do chư vị trưởng lão định đoạt là phải."

Mấy vị trưởng lão của Luận Đạo Đường vừa nghe đến ba chữ "mấy chục vạn" linh thạch, mắt đã sáng rực!

Cũng phải thôi, Luận Đạo Đường là chỗ chỉ biết giảng đạo lý, đến miếng mỡ cũng không ngửi thấy, toàn uống nước lã ăn thanh tu. Nếu có tiền, sớm đã trùng tu Luận Đạo Đài rồi.

Nói thật thì... nghèo đến chẳng còn gì để mất!

Phượng Khê lại còn tinh tế nghĩ sẵn cớ giúp họ, con vịt béo đã đưa đến tận miệng, chẳng lẽ lại để nó bay đi?

Chỉ có điều, thật sự có thể kiếm được đến mấy chục vạn linh thạch sao?

Sao nghe vẫn thấy mơ hồ nhỉ?

Phượng Khê thấy mấy người không lên tiếng, biết ngay là họ động tâm rồi.

"Chư vị trưởng lão, nếu mọi người chịu làm đại lý, mà trận này cuối cùng thu về không được mười vạn, số còn thiếu để ta bù!"

Mấy trưởng lão nhìn nhau, chần chừ một hồi, rốt cuộc một người nói:

"Ai da, ta chợt nhớ ra còn việc quan trọng cần xử lý, xin cáo lui trước!"

Nói xong, quay đầu bỏ đi.

Những người khác cũng lần lượt mượn cớ "việc gấp", "phải xử lý công vụ", rồi chuồn sạch.

Cuối cùng chỉ còn lại lão Đỗ, người vừa răn dạy Phượng Khê ban nãy là còn đứng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-762.html.]

Không đợi ông ta kịp nghĩ ra lý do chuồn nốt, Phượng Khê đã tranh lời:

"Đỗ trưởng lão, trùng hợp quá, trận tỷ thí của bọn ta còn thiếu một trọng tài, phiền ngài lên đài giúp bọn ta một tay! Để tỏ lòng biết ơn, bên thua sẽ biếu ngài một vạn linh thạch."

Đỗ trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

"Ta còn cả đống chuyện phải lo, đâu có rảnh để đi làm trọng tài!

Nhưng mà... ngươi đã nói thế rồi, ta cũng đành... miễn cưỡng nể mặt ngươi một lần vậy!"

Phượng Khê trong lòng cười thầm: Nể mặt ta? Rõ là nể mặt linh thạch!

Cái Trường Sinh Tông này cũng thú vị thật, có trưởng lão giàu đến cháy cả bếp, lại có người nghèo đến phát tiếng vang.

Đúng là nơi nơi đều có cảnh "hạn hán thì ch/ết khô, lũ lụt thì ch/ết chìm".

Mấy trưởng lão Luận Đạo Đường vốn chuyên tâm tu hành, ngoài mấy khoản vật tư theo định kỳ thì chẳng có nguồn thu nào khác, nghèo cũng là điều dễ hiểu.

Thật ra Đỗ trưởng lão cũng không phải vì tiếc cái một vạn linh thạch đó, chủ yếu là... ông cần một cái cớ để ở lại.

Giờ mấy lão khác đã mượn cớ chuồn hết, ông ta là người xui nhất, bị để lại gánh đại cục.

Phượng Khê liếc nhìn Quân Văn, chàng ta hiểu ý liền đi chào hỏi các đệ tử canh giữ ở Luận Đạo Đài, bắt đầu sắp đặt chuyện cá cược.

Đi theo Phượng Khê lâu, Quân Văn đã quen làm những chuyện thế này, nên xử lý rất trơn tru.

Trong lúc chỉ đạo đám đệ tử, hắn còn không quên gọi huynh đệ bằng hữu đến cổ vũ, dù gì cũng là lần đầu tiên Trường Sinh Tông mở sòng mà!

Người thì tò mò kéo tới xem náo nhiệt, người thì nhăm nhe kiếm lời, không ít đệ tử nghe tin liền đổ xô đến Luận Đạo Đài.

Sợ không kịp, còn sai người chạy trước đặt cược hộ.

Quân Văn ra sức cổ động mọi người cược cho Phượng Khê thắng, miệng lưỡi dẻo quẹo, tâng nàng lên tận trời xanh!

Tiếc là phần lớn người vẫn cược cho Cát Quân Sinh và bảy người kia.

Cho dù biết Phượng Khê từng thắng một trận ở Kiếm Các, ai nấy vẫn nghĩ đó chỉ là mèo mù vớ phải chuột ch/ết.

Dựa vào thực lực mà nói, một mình nàng tuyệt đối không phải đối thủ của tám người Cát Quân Sinh.

Tám tên Hóa Thần mà lại thua một cô nương Kim Đan?

Đúng là chuyện cười thiên cổ!

Thấy thế, Quân Văn liền khí thế ngất trời, rút luôn một triệu linh thạch, đặt hết cho Phượng Khê thắng!

Vốn có vài người còn do dự vì thấy ít người đặt cửa Phượng Khê, nghĩ không có lời, nhưng giờ thấy Quân Văn ra tay rộng rãi thế, liền nhao nhao đặt cược cho Cát Quân Sinh bọn họ thắng.

Trên đài, Đỗ trưởng lão vừa đứng vừa bấm ngón tay nhẩm tính số tiền có thể thu được, tính đến mức tim cũng run theo từng con số.

Còn mấy vị trưởng lão nấp trong góc quan sát, mắt đều sáng rỡ phấn khích.

Phát tài rồi!

Phát tài rồi!

Cơ hội giàu sang đầy trời, cuối cùng cũng rơi trúng Luận Đạo Đường bọn họ rồi!

Loading...