Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 765

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

765. Ba người đều nặng trĩu trong lòng.

Trái lại, Phượng Khê thì vui đến rõ mặt, năm tên đệ tử Thanh Long Phong kia cơ hồ muốn tức đến bốc khói đầu!

Rõ ràng chiến thắng đã trong tầm tay, thế mà vẫn không bắt được nàng là sao?

Rốt cuộc là vấn đề ở chỗ nào?

Chẳng lẽ thật sự là bị xui xẻo của Thẩm Chỉ Lan lây sang?

Bọn họ vừa dốc sức tấn công vừa ngầm cảnh giác. Phượng Khê giảo hoạt như thế, lúc này bất kể nàng nói gì, diễn gì cũng đều phải làm ngơ, tránh bị lừa gạt!

Nhưng ngược lại với mọi người dự đoán, Phượng Khê giống như cái bình hồ lô cưa đáy, đột nhiên im bặt.

Không nói tiếng nào.

Năm người kia đều cảm thấy hơi không quen.

Không chỉ họ thấy lạ, khán giả dưới đài cũng có chút bứt rứt.

Hai bên cứ thế im lặng giằng co suốt nửa khắc đồng hồ. Dù năm đệ tử Thanh Long Phong đang chiếm thế thượng phong, nhưng vẫn chưa thể phân thắng bại.

Lúc này, không ít người dưới đài bắt đầu thấp thỏm.

Chẳng lẽ… chẳng lẽ đám người Thanh Long Phong này lại thua thật sao?

Nếu thua, tiền cược vừa rồi chẳng phải đổ sông đổ biển hết à?

Bọn họ ai nấy siết chặt nắm tay, trợn mắt căng cổ cổ vũ, hận không thể tự mình xông lên đánh giúp năm tên kia một trận.

Còn Phượng Khê, thấy tình hình đã chín muồi, thì bắt đầu suy tính. Kiếm trận cấp cao cơ bản phải cần năm người mới có thể thi triển, mà năm người trên đài lúc này chẳng còn mấy giá trị để lợi dụng.

Nàng muốn thắng, nhưng là thắng kiểu đầu cơ trục lợi, thắng sao cho thật đặc sắc, để dụ thêm mấy con dê béo khác nhảy hố thi đấu với nàng.

Bằng không mà thắng áp đảo quá, ai còn dám lên?

Phải nghĩ ra một chiêu thật nham hiểm mới được.

Có rồi!

Phượng Khê vừa đánh vừa cố tình dẫn năm người kia dần dần tới gần chỗ Đỗ trưởng lão đang đứng.

Đỗ trưởng lão thấy chiến trường càng lúc càng áp sát mình, đành phải đổi vị trí.

Nhưng hễ ông đổi chỗ, Phượng Khê lại khéo léo dẫn năm người kia đuổi theo...

Thế là Đỗ trưởng lão giống như con vụ bị quay vòng vòng trên đài, đổi chỗ tới đổi chỗ lui không ngừng nghỉ.

Trong lòng ông giận không để đâu cho hết!

Ta là trọng tài mà còn vất vả hơn cả mấy đứa thi đấu là sao?

Rốt cuộc là các ngươi tỷ thí, hay là ta tỷ thí?

Đúng lúc đó, Phượng Khê cất giọng giễu cợt:

“Ê, năm người các ngươi làm gì vậy? Sao cứ như cố tình đuổi theo Đỗ trưởng lão mà chạy?

Chẳng lẽ các ngươi có hiềm khích riêng với Đỗ trưởng lão, muốn nhân cơ hội trả thù à?”

Một trong năm đệ tử sợ Đỗ trưởng lão hiểu lầm, giận dữ quát lớn:

“Phượng Khê, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ...!”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Phượng Khê thừa cơ c.h.é.m ngang đứng trụ, chẳng những bị hất văng khỏi kiếm trận, mà còn bị vây đánh từ phía sau.

Đòn thần thức “gạch lớn” của Phượng Khê lập tức giáng xuống nện thẳng vào đầu!

Tên đệ tử kia tuy đã kịp phòng thủ bằng thần thức, nhưng vẫn đau đến rú lên, bị Phượng Khê đá một cước lăn lộn ra đất.

Ngay sau đó, Phượng Khê giơ tay hét:

“Nhìn kìa, độc phấn!”

Bốn người còn lại theo bản năng né sang bên, nhưng lập tức nhận ra, lại bị nàng lừa rồi!

Tỷ thí cấm dùng độc phấn, nàng sao có thể dùng được?

Đáng tiếc, nhận ra thì đã muộn.

Phượng Khê tung chiêu “gạch thần thức” đập xuống lần lượt, từng cú một không trượt phát nào!

Thật ra nàng đã nương tay, gạch thần thức hôm nay chỉ vẽ một chữ “VƯƠNG” nhỏ, chưa đến mức vẽ nguyên cụm “vương bát đản” như trên chiến trường sinh tử.

Thân hình Phượng Khê lảo đảo, đá bay từng người xuống khỏi luận đạo đài.

Sau đó, nàng phịch m.ô.n.g ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng hơi từng hơi như sắp đứt hơi tới nơi.

Nhìn thế nào cũng chỉ có thể nói một câu: Thắng hiểm! Thắng thảm!

Dưới đài, Quân Văn gào lên một tiếng:

“Tiểu sư muội của ta thắng rồi! Tiểu sư muội thắng rồi! Ha ha ha ha! Ta phát tài! Ta phát đại tài rồi!”

Có một ít người hiếm hoi cũng cược Phượng Khê thắng, giờ đây nhảy cẫng ăn mừng, có người còn lao tới bắt tay vỗ vai chúc mừng với Quân Văn.

Có kẻ vui, tất có kẻ sầu. Những người cược Cát Quân Sinh thắng giờ mặt mày đau khổ, hận không thể xông lên đ.ấ.m cho hắn một trận tơi bời hoa lá!

Phế vật!

Toàn là phế vật!

Tám tên Hóa Thần mà đánh không lại một đứa Kim Đan?

Còn sống làm gì nữa? Tìm miếng đậu hũ đập đầu c/hết cho xong đi!

Trên đài, Đỗ trưởng lão nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.

Vui là vì luận đạo đường nay thành ra nổi bật rực rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-765.html.]

Buồn là vì… ông bỏ lỡ cơ hội phát tài ngàn năm có một!

Nếu vừa rồi ông không cược có một viên linh thạch, mà cược hẳn mười vạn linh thạch, thì giờ đây đã thành đại phú ông rồi!

Dù không cược mười vạn, cược một vạn cũng được mà!

Tại sao lại bị qu/ỷ ám chỉ đặt đúng một viên linh thạch?!

Đỗ trưởng lão cả đời này chưa từng tiếc nuối như hôm nay!

Từng có cơ hội phát tài to đùng đặt ngay trước mắt hắn, vậy mà hắn lại không biết trân quý. Nếu giờ có thể quay lại, hắn thề sẽ cược luôn cả tiền lo hậu sự! =))))

Ở bên kia đạo đài, mấy vị trưởng lão cũng thấy tiếc đứt ruột. Hồi nãy mà liều mạng cược Phượng Khê thắng thì giờ chẳng phải ngồi đếm tiền rồi sao!

Lúc này, Phượng Khê chống kiếm gỗ đứng dậy, tay áo quệt mồ hôi lấm lem trên mặt, đắc ý hô lớn:

“Chư vị đạo hữu, chắc còn chưa biết ta là ai đâu nhỉ? Vậy để ta tự giới thiệu một chút!

Ta là Phượng Khê, đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông Bắc Vực, còn được gọi là ánh sáng Bắc Vực! Không chỉ dung mạo hơn người, mà thiên phú tu luyện của ta, nói không ngoa là khiến thiên hạ phải ngước nhìn.

Không dám nói tiền vô cổ nhân hậu vô lai, nhưng cũng chả kém là bao!

Tóm lại, ta chính là thiên tài đệ nhất, đệ nhị không ai dám nhận đệ nhất, tung hoành hai vùng Nam – Bắc!

Các ngươi không phục đúng không?

Vậy nói tới cuộc tỷ thí vừa rồi, tám tên Hóa Thần đánh một mình ta, một đứa nhỏ cảnh giới Kim Đan, còn giở mấy cái trò kiếm trận này nọ, kết quả thì sao?

Có phải bị ta đánh cho tơi tả không?

Không phải ta nói ngoa, chứ mấy đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông ấy à, chỉ có hư danh thôi, chẳng có ma nào đánh nổi!

Không phục? Không phục thì lên đây khiêu chiến ta đi!

Ta, Phượng Khê, đặt lời ngay tại đây, chỉ cần nộp nổi phí ra sân, ta liền tiếp chiến bất kỳ lúc nào!”

Dưới đài, Quân Văn vung tay hô to:

“Tiểu sư muội uy vũ! Tiểu sư muội là đệ nhất!”

Mấy đệ tử đã cược Phượng Khê thắng, có thể là vì quá phấn khích, cũng có thể bị cảm xúc của Quân Văn lây sang, cũng gào theo:

“Tiểu sư muội uy vũ! Tiểu sư muội là đệ nhất!”

Gào xong mới phát hiện mình... hô hăng quá, chân giật cứng cả rồi!

editor: bemeobosua

Nhưng hô rồi cũng không rút lại được, đành giả vờ ngơ ngác. Dù sao, bí mật nhiều người biết thì cũng không còn là bí mật. Không thừa nhận là được rồi!

Cảnh Viêm không có hò hét theo, mà lặng lẽ bước lên đài, dìu Phượng Khê xuống. Dù gì thì hiện tại Phượng Khê cũng mệt tới mức muốn ngất xỉu rồi.

Diễn kịch thì phải diễn cho trót, hắn hiểu quá mà!

Phượng Khê trong lòng vui như mở hội, Tứ sư huynh cuối cùng cũng chịu phối hợp rồi!

Lúc này, mấy đệ tử phụ trách trông nom việc cá cược của đạo đài bắt đầu chia tiền cho người thắng.

Vì Quân Văn cược số tiền lớn nhất, nên lãi cũng nhiều nhất, trừ tiền vốn ra thì lời tới hơn năm trăm vạn linh thạch!

Mấy đệ tử khác dù không so được với hắn, nhưng ai cũng được chia không ít, ai nấy đỏ cả mắt.

Năm trăm vạn linh thạch đó!

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bọn họ mà lại kiếm được năm trăm vạn? Quá sức dễ dàng đi mất!

Nhưng đỏ mắt cũng vô ích, có chơi có chịu. Hơn nữa, người đại lý của đạo đài đang đứng đây, chẳng ai dám làm loạn.

Lần cá cược này, đạo đài thu phí cũng được hơn mười vạn, mấy vị trưởng lão mừng tới mức không khép được miệng.

Tuy rằng chỉ cần bọn họ hạ mình một chút là có thể tự đi kiếm tiền, nhưng làm vậy vừa tốn công vừa phiền phức.

Không ngờ bây giờ nhờ Phượng Khê mà bọn họ lại tìm được con đường phát tài, chỉ một trận đấu thôi mà đã kiếm được mấy chục vạn, nếu tổ chức vài trận nữa thì chẳng phải thành phú hào luôn à?

Huống chi lần này quá gấp gáp, số đệ tử tham gia không nhiều, nếu sau này đông hơn thì tiền càng đầy túi!

Khi bọn họ còn đang mơ về tương lai giàu sang, thì Phượng Khê đã được Quân Văn và Cảnh Viêm dìu rời khỏi đạo đài.

Ba người đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu, không phải vì lo, mà vì trong người... nặng thêm năm trăm vạn!

Quân Văn cảm thán từ tận đáy lòng:

“Tiểu sư muội, Trường Sinh Tông này đúng là đất lành! Ta còn chẳng muốn rời nữa ấy chứ!”

Phượng Khê gật gù: “Muội cũng vậy! Muội còn muốn dắt cả sư phụ muội đến đây!”

Cảnh Viêm: “...”

Hai người các ngươi có thể bớt phô trương lại một chút được không? Không thấy đám đệ tử Trường Sinh Tông phía sau đang bốc khói vì tức kìa?!

Cùng lúc đó, mấy lời c.h.é.m gió của Phượng Khê trên đài đã lan truyền khắp Trường Sinh Tông.

Không ít người nghiến răng ken két, thề phải cho Phượng Khê biết cái gì gọi là “cao còn có trời, ngạo mạn có kẻ dập”!

Phượng Khê vừa về đến chỗ ở chưa được một canh giờ, đã nhận được tám phần thư khiêu chiến!

Quân Văn hào hứng reo lên:

“Tiểu sư muội, theo đà này thì chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ gom đủ hơn trăm thư khiêu chiến!

Đến lúc đó ta với muội tổ chức một buổi đấu giá, ai trả giá cao thì được tỷ thí trước!

Cộng thêm tiền cá cược thắng trận... ta không dám nghĩ chúng ta sẽ giàu tới mức nào nữa!”

Nói đến đây, hắn và Phượng Khê đồng thời bật cười gian xảo.

Cảnh Viêm: “...”

Cái con đường phản diện mà Huyền Thiên Tông tụi hắn đang đi, càng lúc càng rộng mở!

Mà nghĩ đến đây, hắn cũng không kiềm được mà nhếch môi cười theo...

Loading...