767. Bầu không khí căng như dây đàn.
Hắn đang định phát hỏa thì bên cạnh có một đệ tử trầm giọng lên tiếng:
“Khương Yển, đừng gây chuyện.”
Gã đệ tử tên Khương Yển trừng mắt nhìn Phượng Khê một cái rồi im lặng.
Phượng Khê đánh giá sơ qua người vừa lên tiếng. Thật ra trông hắn cũng không tệ, tuy không bằng Quân Văn hay Cảnh Viêm, nhưng cũng có thể xem như mỹ nam.
Lại nghĩ đến cái cách Khương Yển nghe lời hắn răm rắp, nàng bất giác nhớ tới một cái tên.
Lúc trước Hoài trưởng lão từng nói, trong đám đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong, thiên tư cao nhất chính là Lạc Trần.
Nghe đồn người này không chỉ thông minh xuất chúng mà nhân phẩm cũng rất tốt, là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử cùng lứa, lại được nhiều người ủng hộ.
Phượng Khê nhìn hắn, cảm giác y như đang thấy Giang Tịch.
Xem ra môn phái nào cũng có một kiểu sư huynh như vậy: chín chắn, trưởng thành, giống như bản sao của sư phụ vậy.
Nghĩ đến Giang Tịch, Phượng Khê lại có chút nhớ nhà.
Nhưng nghĩ đến xấp thư khiêu chiến mình mới nhận được, nàng lại vui quên cả đất trời.
Thôi thì… vẫn là kiếm tiền nuôi sư phụ quan trọng hơn!
Lúc này, Khương Yển đã khởi động bàn truyền tống.
Không bao lâu sau, cả nhóm đã đến nơi.
Phượng Khê cảm khái một câu: “Có tiền đúng là sướng thiệt!”
Nếu mà ở Huyền Thiên Tông, quãng đường này cũng phải đi hết nửa canh giờ!
Đệ tử trông coi sơn môn sau khi kiểm tra ngọc bài thân phận của bọn họ thì mới cho qua.
Lẽ ra, nếu không có nhiệm vụ chính thức, đệ tử như ba người Phượng Khê không được phép rời tông môn. Nhưng vì nàng đã sớm báo trước với Hoài trưởng lão, nên đệ tử gác cổng cũng không cản trở.
Vừa ra khỏi sơn môn, đã thấy có bốn người từ đâu lao tới!
editor: bemeobosua
“Tiểu Khê, ta là Nhị gia gia của con đây! Lần trước chúng ta còn trò chuyện rất lâu mà! Gia gia bảo ta mang cho con mấy bộ y phục mới. Con gái con đứa phải ăn mặc tươi tắn lên chứ!”
“Niếp Niếp, ta là Cữu cữu đây! Mấy hôm không gặp, sao con gầy đi thế? Gia gia nhắn ta mang cho con ít thuốc bổ, nhớ về phải uống đều đó nha!”
...
Bốn người vừa nói vừa nhét nhẫn trữ vật vào tay Phượng Khê, ai nấy đều mang dáng vẻ: nếu con không nhận, là con đang muốn lấy mạng ta đấy!
Khương Yển và mấy người bên cạnh: ngơ ngác!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-767.html.]
Đây… chẳng phải người của Tứ đại thế gia sao?
Sao lại đối xử với Phượng Khê ân cần đến thế?
Thậm chí có khi cháu gái ruột cũng không được cưng chiều như vậy!
Phượng Khê tươi cười rạng rỡ, khách khí vài câu rồi nhận hết toàn bộ đồ.
Bốn người lại tiếp tục lôi ra đống sách da thú đã sưu tầm được.
“Tiểu Khê, thời gian hơi gấp nên tạm thời chỉ gom được ngần này. Nhưng con yên tâm, người nhà vẫn đang tiếp tục thu thập. Không lâu nữa sẽ gửi thêm cho con!”
“Tiểu Khê à, ta nghe nói Trường Sinh Tông còn tra hỏi con vì vụ sách da thú? Thật chẳng ra làm sao! Con là bảo bối của Tứ đại thế gia chúng ta, mấy cái bản da dê đó, nhà mình thiếu gì? Chôn sống Trường Sinh Tông trong một đống bản cũng được chứ đùa!”
“Tiểu Khê à, Trường Sinh Tông ngay cả Tàng Thư Các cũng chẳng giữ được sách da thú cho tử tế, thực lực thế này thì đúng là yếu thật. Con nhớ phải cẩn thận, nếu không thì về nhà với chúng ta!”
“Đúng đó, ở đây cũng chẳng có gì hay. Lại còn cái kiểu bắt nạt người mới, chắc chắn bọn họ không ít lần ăn h.i.ế.p con chứ gì? Nếu bị ấm ức thì nhất định phải nói với người nhà đó nha!”
...
Khương Yển và các đệ tử đi cùng: “...”
Mấy chuyện khác không bàn, chứ mấy người nói nàng bị bắt nạt?
Xin lỗi chứ người đang định chà đạp hết mặt mũi đệ tử thân truyền Trường Sinh Tông bọn ta, là nàng đấy! Ai bắt nạt ai còn chưa chắc!
Phượng Khê trò chuyện thân tình với người của Tứ đại thế gia một hồi, sau đó lấy ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhờ bọn họ chuyển đến tận tay bốn vị gia chủ.
Phượng Khê làm việc đâu ra đấy, tự nhiên sẽ không để bốn người này tay không ra về, lễ vật cũng đã chuẩn bị đủ phần.
Trong chớp mắt, bầu không khí thân mật lại dâng cao cực điểm.
Cho đến khi Quân Văn mặt mày buồn bã, lên tiếng:
“Không nói chuyện người ngoài, chỉ hỏi ba trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia thôi... Vị gia gia nuôi của ta ấy, chẳng lẽ không để tâm đến đứa cháu ruột này, không chuẩn bị gì cho ta hết sao?”
Ba trưởng lão Hoàng Phủ thế gia: “...”
Ý ngươi là... ngươi muốn hỏi có mang quà cho ngươi không chứ gì?
Mà thật là... không có.
Không phải gia chủ keo kiệt, chỉ là thời gian quá gấp, vừa gom được đống sách da thú đã vội vã phái người mang đi, trong đầu chỉ lo Phượng Khê, căn bản quên luôn hai người kia.
May mà ba trưởng lão phản ứng cực nhanh, lập tức móc tiền túi, đưa lễ vật cho Quân Văn và Cảnh Viêm, còn giả bộ nói là “gia chủ gửi tặng.”
Ba người còn lại thấy vậy, cũng nhanh chóng lấy ra lễ vật “đã chuẩn bị sẵn từ lâu.”
Quân Văn vô cùng hài lòng.
Quả nhiên… như tiểu sư muội nói, thân phận là do mình tự xây nên cả!