Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 768

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

768. Vì Trường Sinh Tông mà đệ tử thật lòng lo nghĩ không ngơi nghỉ!

Quân Văn đắc ý thu lễ vật vào nhẫn trữ vật.

Sờ lớp da dê mềm mịn này, cảm giác đúng là không tệ!

Cảnh Viêm thì không mấy để tâm mấy thứ kia, nhưng người ta đã tặng thì cũng tiện tay thu lấy.

Phượng Khê lại trò chuyện đôi câu với đám "thân thích", sau đó mới vẫy tay tạm biệt.

Đợi bọn họ đi khuất, nàng mới nghiêng đầu liếc sang năm người Khương Yển:

“Nhìn đủ rồi chứ? Giờ tới lượt các ngươi đi kiếm phí ra sân cho ta rồi nhỉ?”

Năm người Khương Yển: “…”

Tuy nói tụi ta đứng bên xem náo nhiệt là có hơi không tử tế thật… nhưng mà ngươi nói câu này cũng tổn thương nhân phẩm quá đáng đấy!

Khương Yển trừng mắt: “Phượng Khê, ngươi đợi đó cho ta! Đợi chúng ta làm xong nhiệm vụ, quay về ta với ngươi đơn đấu một trận!”

Phượng Khê tặc lưỡi:

“Ngươi Hóa Thần mà muốn đơn đấu với một Kim Đan nhỏ như ta, nói cứ như mình hào khí ngất trời ấy nhỉ, bản lĩnh ghê gớm thật đó!”

Khương Yển tức đến mức suýt nghẹt thở!

Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện đi vay tiền chỉ để được khiêu chiến Phượng Khê.

Là vì nàng quá khiến người ta tức đến phát điên!

Nếu hôm nay nhiệm vụ không quan trọng như vậy, hắn đã muốn bỏ luôn để quay về tìm Phượng Khê quyết chiến một trận!

Hắn còn đang định lý luận thêm thì Lạc Trần bên cạnh đã triệu hồi phi kiếm:

“Khương Yển, đi thôi!”

Dứt lời liền cất mình bay lên.

Khương Yển không dám chậm trễ, chỉ tay về phía Phượng Khê:

“Ngươi chờ đó cho ta!”

Nói xong cũng phi kiếm bay đi.

Phượng Khê cười tủm tỉm vẫy tay:

“Ta chờ nha! Nhớ kiếm thật nhiều tiền vào, không chừng lúc các ngươi quay lại, phí ra sân của ta tăng lên một trăm vạn rồi đấy!”

Khương Yển tức đến mức suýt rơi khỏi phi kiếm!

Một trăm vạn?!

Sao ngươi không đi cướp luôn đi?!

Ai mà ngu đến mức bỏ ra một trăm vạn chỉ để đấu với ngươi chứ?!

Phượng Khê nhìn theo bóng lưng năm người họ bay xa, lẩm bẩm:

“Năm con này nhìn béo tốt thật đấy, đặc biệt là cái tên Khương Yển kia.”

Quân Văn gật đầu:

“Ta cũng thấy vậy, đúng là kiểu dê béo ngu ngốc hiếm có khó tìm.”

Cảnh Viêm: “…”

Hai người các ngươi không thể có chút liêm sỉ nào của đệ tử chính phái được à?!

Sau một hồi cảm khái, Phượng Khê với Quân Văn mới quay người bước vào sơn môn.

Lúc đi ngang qua cửa, Phượng Khê ngẩng đầu nhìn ba chữ “Trường Sinh Tông” treo phía trên, trong lòng âm thầm rủa mấy câu “lão già trông cửa”.

Nào ngờ vừa bước qua cửa… chân nàng mềm nhũn, ngã lăn quay ra đất!

Đệ tử trông cửa ai nấy đều trố mắt kinh hãi nhìn nàng.

Đổi lại là người khác hẳn đã xấu hổ ch/ết đi được, nhưng Phượng Khê là ai chứ?

Là người từng quỳ vô số lần trước cổng Huyền Thiên Tông vì “hiếu thuận”!

Là diễn viên từng trượt mấy lần mới đỗ, kinh nghiệm trình diễn đỉnh cao!

Cho nên nàng lập tức thuận thế… quỳ luôn bên cánh cửa:

“Đệ tử Phượng Khê xin quỳ tạ tổ sư gia đã ban ân trước đó!

Nhân cơ hội hôm nay, đệ tử xin báo cáo tình hình gần đây!

Từ khi vào Trường Sinh Tông, mỗi ngày đệ tử đều tu hành cẩn trọng, đồng thời để khích lệ các đệ tử trong tông chăm chỉ tiến tới, đệ tử không tiếc hủy danh dự bản thân, để họ có cớ khiêu chiến…

Đệ tử vì Trường Sinh Tông mà lo nghĩ hết lòng, đêm không ngủ yên nha…”

Các đệ tử giữ cửa: “…”

Đây là lời người phàm có thể nói ra sao?!

Lo nghĩ hết lòng? Đêm không ngủ yên?!

Ngươi rõ ràng là vì kiếm tiền!

Ngay cả Quân Văn cũng cảm thấy tiểu sư muội nhà mình đúng là vô đối về khoản không biết xấu hổ, một mình một ngựa dẫn đầu đám mặt dày thiên hạ!

Hắn cùng lắm cũng chỉ nhìn được bóng ngựa của nàng mà thôi!

Phượng Khê lảm nhảm cả buổi, thấy chẳng ai đến ban thưởng gì, đành đứng dậy.

Nhưng lần này không dám rủa “lão già trông cửa” nữa, sợ rủa thêm lại ngã tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-768.html.]

Ngã một lần còn lấp l.i.ế.m được, ngã hai lần thì thật sự bẽ mặt.

Nàng rón rén đi vài bước, thấy không sao, mới dám tăng tốc.

editor: bemeobosua

Cho đến khi đặt chân lên bàn truyền tống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra về sau chỉ dám rủa thầm trong phòng thôi, đến cửa thì chớ dại mắng nữa.

Trận pháp truyền tống khởi động, ba người Phượng Khê nhanh chóng đến Ngộ Đạo Phong.

Còn chưa kịp bước khỏi bàn truyền tống, liền nghe có người hô:

“Phượng Khê! Chu Tước Phong chúng ta muốn khiêu chiến ngươi!”

“Bạch Hổ Phong chúng ta cũng muốn tỷ thí!”

“Huyền Vũ Phong muốn cùng ngươi phân cao thấp!”

“Cát Quân Sinh bọn họ không đại diện được Thanh Long Phong! Tám người chúng ta muốn khiêu chiến riêng!”

Phượng Khê nhìn cảnh tượng náo nhiệt như lửa, trong bụng cười như nở hoa, mặt lại cố làm ra vẻ kinh ngạc.

Nàng liếc mắt nhìn Quân Văn.

Quân Văn lập tức bước ra:

“Các ngươi nói khiêu chiến là khiêu chiến à?

Hôm qua chúng ta nhận được hơn trăm thư khiêu chiến, hôm nay chắc chắn còn thêm. Ai trước ai sau, phải để chúng ta nghiên cứu sắp xếp lại.

Hơn nữa, các ngươi khiêu chiến là việc của các ngươi. Có chiến hay không, là việc của chúng ta!

Ai nóng ruột thì tự đứng sang bên đợi đi!”

Có người lập tức nhảy ra:

“Các ngươi sợ thì cứ nói là sợ! Đừng ở đây bày đặt!

Hôm qua chính miệng Phượng Khê còn nói: chỉ cần trả phí ra sân, ngươi liền lúc nào cũng tiếp chiến!

Sao hôm nay lại muốn đổi ý?”

Người kia vừa dứt lời, liền phát hiện Phượng Khê và Quân Văn cùng lúc sáng mắt nhìn hắn!

Hắn chột dạ, chẳng lẽ nói sai rồi?

Sao hai người kia lại nhìn hắn như sói thấy miếng thịt thế kia?!

Quân Văn cười nói:

“Tiểu sư muội ta hôm qua đúng là nói vậy. Nhưng các ngươi chắc chắn trả nổi phí ra sân không?”

Người kia vỗ n.g.ự.c đáp ngay:

“Dĩ nhiên là được! Nghe nói hôm qua các ngươi định giá một trận mười vạn linh thạch.

Chỉ mười vạn thôi, với bọn ta chẳng đáng là bao!”

Quân Văn bĩu môi:

“Mười vạn? Hôm qua Cát Quân Sinh họ trả tận ba mươi vạn đấy!

Giờ danh tiếng tiểu sư muội ta đã lên tầm cao mới, ba mươi vạn cũng chưa chắc đủ!

Hai ngày nữa, chúng ta sẽ mở một phiên đấu giá quy mô nhỏ. Ai ra giá cao thì được tỷ thí trước. Không đủ tiền thì đừng mơ mộng gì!”

Đám người: “…”

Cái gì cơ?! Đấu giá hội?!

Bọn ta muốn khiêu chiến mà còn phải tham gia đấu giá giành quyền xếp lịch?

Sao lại tiện nghi ngược đời như vậy?!

Còn chưa kịp phản ứng, Phượng Khê đã lười biếng nói:

“Ngũ sư huynh, nói nhiều với đám nghèo rớt kia làm gì?

Có bán thân thì bọn họ cũng chẳng kiếm nổi ba mươi vạn đâu!”

Dù khích tướng là chiêu cũ, nhưng đại đa số thời điểm đều hiệu nghiệm.

Quả nhiên, có người tức giận quát:

“Phượng Khê! Ai chẳng biết Huyền Thiên Tông các ngươi là tông môn nghèo nhất Bắc Vực, còn dám mắng chúng ta nghèo à?!

Chớ nói ba mươi vạn, ba trăm vạn bọn ta cũng có thể trả!

Chỉ sợ đến lúc đó chính ngươi lại kiếm cớ không dám đấu thôi!”

Phượng Khê nhếch mép:

"Nói miệng thì ai chẳng nói được! Lên sàn đấu giá, thật giả tự khắc phân rõ!"

Dứt lời, nàng dẫn theo Quân Văn và Cảnh Viêm sải bước rời đi, dáng vẻ không thèm nhận người thân.

Chỉ là bước đi của Cảnh Viêm hơi lệch tông so với hai người còn lại.

Hai vị kia là "không nhận lục thân", còn Cảnh Viêm thì... vốn dĩ chẳng có lục thân để nhận.

Ba người vừa đi khỏi, đám người từng hò hét đòi khiêu chiến lại bắt đầu xôn xao bàn tán.

Kẻ thì mắng Phượng Khê vì tiền mà mờ mắt, người thì nói nàng sợ thua nên mới lấy cớ đấu giá kéo dài thời gian. Tóm lại, ai cũng muốn ép nàng phải nhận lời, bắt nàng nếm chút mùi thất bại cho bõ ghét!

Loading...