Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 769

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

769. Nàng có một cảm giác giống như mùa xuân gieo trồng, mùa thu gặt hái.

Trên đường đi, Cảnh Viêm nghi hoặc hỏi:

"Tiểu sư muội, ta có chuyện này vẫn không hiểu. Rõ ràng mấy vị trưởng lão ở Luận Đạo Đường nghèo rớt mồng tơi, sao mấy đệ tử thân truyền của họ trông lại giàu có thế?"

Không đợi Phượng Khê trả lời, Quân Văn đã chen ngang:

"Có gì lạ đâu! Mấy vị trưởng lão bên Luận Đạo Đường suốt ngày đắm chìm tu luyện, không thạo việc đời, lại còn suốt ngày ra vẻ thanh cao, ngoài tài nguyên môn phái cấp thì chẳng có thu nhập gì thêm, nghèo rớt cũng phải thôi!

Huynh nhìn mấy trưởng lão khác mà xem, không nói ai xa, nói ngay Hoắc trưởng lão từng bị tiểu sư muội chúng ta 'hố' một vố to đùng ấy, huynh biết vì sao ông ta có tiền không?

Vì ông ấy từng phụ trách tuyển đệ tử mới cho Trường Sinh Tông, cái chức này béo bở khỏi nói! Huynh nghĩ chỉ mình ông ấy phụ trách chắc? Những trưởng lão khác cũng chen chân vào cả, mỗi người đều béo đến nhỏ mỡ!

Rồi còn Mai trưởng lão kia nữa, huynh tưởng ông ta rảnh rỗi đến mức đi trông coi Cùng Kỳ là vì nghĩa khí à?

Trường Sinh Tông cung cấp cho Cùng Kỳ bao nhiêu thiên tài địa bảo, ai biết ông ta có giữ lại một ít cho riêng mình không chứ?

Còn Hoài trưởng lão, khỏi phải nói, đã bao nhiêu lần lẻn đến chỗ chúng ta xin điểm tâm rồi? Cái bụng đó, ăn bao nhiêu là lộ hết!

Trường Sinh Tông có vô số sản nghiệp, chỉ riêng mỏ linh thạch đã mấy chục cái. Miễn là trong tay có chút quyền hạn và một chút đầu óc kiếm tiền, trưởng lão nào cũng có cách cả.

Dù không có quyền hành gì, thì đám Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư, Chế Phù Sư, Trận Pháp Sư với Ngự Thú Sư cũng đều là mấy nghề hái ra tiền, động tay động chân thôi là có bạc rơi vào túi."

Cảnh Viêm gật gù: "Thế còn mấy đệ tử thân truyền kia thì sao?"

"Huynh đúng là đầu óc gỗ mục, nếu ta là sư phụ huynh, ta kiếm được một mớ, chẳng lẽ không để rơi tí lợi lộc vào tay đồ đệ chạy vặt như huynh à?

Chỉ cần rớt vài mảnh vụn từ kẽ tay cũng đủ huynh sống sung túc rồi!

Huống chi đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông, ngoại trừ số ít xuất thân bần hàn, phần lớn đều là dùng tài nguyên đắp lên, nhà ai cũng giàu nứt đố đổ vách!

Bọn họ còn phải định kỳ làm nhiệm vụ, tham gia thí luyện, đồ tốt kiếm được chỉ cần nộp lại một phần nhỏ cho tông môn, còn lại giữ lại cho mình hết.

Thế thì không giàu mới là lạ!

Ta còn nghe nói, đám ngoại môn với nội môn đệ tử còn phải tặng quà cho đệ tử thân truyền nữa, cũng là một khoản thu nhập đáng kể đấy!"

Cảnh Viêm nghe xong mới ngộ ra.

Mấy chuyện đời thường này hắn chẳng để tâm, đương nhiên không rành rọt bằng Quân Văn.

Phượng Khê nhìn Quân Văn bằng ánh mắt khen ngợi, Ngũ sư huynh càng ngày càng giống phong cách của nàng rồi!

Được tiểu sư muội khẳng định, Quân Văn càng hào hứng, nói thao thao bất tuyệt, lột sạch mọi góc khuất thu nhập mờ ám của đám trưởng lão và đệ tử Trường Sinh Tông!

Cuối cùng hắn tổng kết:

"Cho nên đừng nhìn Trường Sinh Tông bên ngoài như sôi sục lửa dầu, lấp lánh như hoa gấm, thực ra trong lòng toàn nghĩ chuyện bên lề tu luyện, chứ không thì sao lại yếu đến thế!

Không phải ta nổ, dù ta chỉ mới Nguyên Anh, đánh đám đệ tử Hóa Thần của họ vẫn nhẹ như ăn sáng! Mặc dù ta không đọ nổi tiểu sư muội tám trận, nhưng đánh bốn tên cùng lúc thì vẫn chơi được."

Phượng Khê thấy hắn rõ ràng có chút tự mãn, bèn cười nói:

"Ngũ sư huynh, lâu lắm rồi muội với huynh chưa so kiếm, về tới nơi thì luận bàn một trận nhé?"

Quân Văn: "..."

"Tiểu sư muội ơi, ta còn phải chuẩn bị chuyện đấu giá hội, tỷ thí gì để sau đi!"

Phượng Khê liếc huynh ấy:

"Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng tu luyện cũng không thể xao nhãng. Đừng về chỗ ở vội, chúng ta đến Ngộ Đạo Đài luyện tập một lát đi!"

Quân Văn biết mình vừa lỡ lời, vội vàng hùa theo:

"Đúng đúng đúng! Tu luyện mới là gốc rễ của chúng ta, mọi chuyện khác đều phải nhường đường! Đi thôi đi thôi, ta hôm nay quyết tâm thức trắng luyện tập!"

Cảnh Viêm đứng cạnh khóe môi hơi cong lên, bình thường ỷ mặt lên giọng, phải để tiểu sư muội thu thập mới chịu ngoan ngoãn!

Ba người cùng tu luyện ở Ngộ Đạo Đài đến tận khi mặt trời lặn mới quay về nơi ở.

Ngoài cửa viện Phượng Khê, lại có thêm một đống thư khiêu chiến chất đầy trong rương. Phượng Khê bảo Quân Văn gom hết vào nhẫn trữ vật.

Sau khi vào viện, nàng ra hồ cá đùa với Xích Yên Lý một lát, cầu nguyện xong mới vào nhà.

Vừa thấy nàng bước vào, đám Xích Yên Lý Môn liền đồng loạt phun nước bọt về phía nàng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-769.html.]

Phi phi phi!

Phi ch/ết ngươi luôn!

editor: bemeobosua

Bọn chúng nghĩ sẵn rồi, nếu bị nữ ma đầu phát hiện, cứ bảo là đang biểu diễn "thác nước nghệ thuật" cho nàng xem!

Có điều, Phượng Khê không rảnh để ý. Lúc này nàng đang cầm một cuốn da thú, chăm chú đọc nội dung.

Xem xong, nàng phát hiện quyển da thú không hề nóng lên như trước.

Phượng Khê ngẩn người.

Chẳng lẽ cái gọi là "Lực lượng thời gian" chỉ có hiệu lực với những quyển da thú trong Tàng Thư Các của Trường Sinh Tông?

Nàng chưa từ bỏ, lại lấy ra vài quyển nữa để thử, kết quả cũng không có quyển nào phát nhiệt.

Tuy vậy, cũng không loại trừ khả năng chúng tự cháy mà không hề nóng lên.

Thế là nàng xếp mấy quyển da thú lên thư án, chuẩn bị canh nửa đêm xem thử có chuyện gì xảy ra không.

Còn bản thân thì ngồi xuống tu luyện.

Lúc trước nói mấy câu đó với Quân Văn, không phải để dọa huynh ấy mà là lời thật lòng.

Kiếm tiền gây chuyện dù quan trọng, nhưng nếu không nâng cao tu vi, thì rước thù chuốc oán chỉ có đường c/hết!

Giờ nàng đã là Kim Đan tầng chín, phải tranh thủ thời gian đột phá lên Nguyên Anh.

Nghĩ đến Nguyên Anh, nàng lại hơi ê răng.

Kim Đan nàng kết tới năm lần mới thành, Nguyên Anh chẳng lẽ cũng phải giày vò tới năm lượt?

Thôi, nghĩ nhiều vô ích, vẫn là chuyên tâm tu luyện đi!

Phượng Khê luyện tập suốt đến gần sáng, da thú trên bàn vẫn còn nguyên vẹn không chút tổn hại.

Nàng nghĩ mãi chẳng ra nguyên do, bèn quyết định đi ngủ.

Sáng hôm sau vừa mở mắt, việc đầu tiên nàng làm là kiểm tra mấy cuốn da thú, vẫn nằm đó y nguyên.

Bất đắc dĩ, nàng đành cất chúng vào nhẫn trữ vật, rồi ra hồ cá thu linh thạch.

Vừa thấy đáy hồ đầy linh thạch, nàng lại có cảm giác mùa xuân gieo giống, mùa thu gặt hái.

Ban đêm gieo xuống một viên, sáng dậy liền mọc thành cả cụm linh thạch!

Cảm giác này, thật tuyệt!

Vì tâm trạng tốt, Phượng Khê hiếm khi hào phóng, cho đám cá Xích Yên Lý ăn cải thiện! Không phải màn thầu khô khốc nữa, mà là bánh nướng!

Đám Xích Yên Lý: "..."

Ngươi chỉ biết cho tụi ta ăn món vặt, chẳng lẽ không thể cho ít đồ mặn sao?

Cho dù chỉ là một đĩa dưa muối thôi cũng được mà!

Nàng vừa thu dọn linh thạch xong thì Hoài trưởng lão đến.

"Phượng Khê, ta nghe nói có không ít người muốn khiêu chiến với ngươi? Nếu ngươi không muốn nhận, ta có thể nhờ Tông chủ đứng ra ngăn cản."

Lời này Hoài trưởng lão nói cho có lệ thôi, vì ông chắc chắn Phượng Khê sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền béo bở như thế!

Tỳ Hưu sao có thể bỏ qua miếng thịt ngon dâng đến tận miệng?

Đã được tiếng là quan tâm đệ tử, lại chẳng phải làm gì, ông dĩ nhiên muốn thể hiện.

Nhưng không ngờ lại nghe Phượng Khê nói:

"Hoài trưởng lão, ngài đúng là cứu mạng ta đấy! Ta đang đau đầu không biết từ chối thế nào đây! Nếu Tông chủ có thể ra mặt giúp ta giải quyết, thì đúng là quá tốt rồi!"

Hoài trưởng lão: "..."

Toang rồi...

Nàng thuận đà leo lên luôn!

Lần này ta biết làm sao cho phải đây?..

Loading...