Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 770

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

770. Tứ đại hung thú, quả nhiên danh xứng với thực.

Hoài trưởng lão cũng là người từng trải, sau khoảnh khắc sững sờ liền quay sang nói với vẻ khó xử:

"Phượng Khê à, tuy nói Tông chủ mà ra mặt thì việc này chắc chắn ngăn lại được, nhưng danh tiếng của ngươi e rằng sẽ bị ảnh hưởng, rất nhiều người sẽ nói ngươi nhát như chuột, hữu danh vô thực.

Theo ta thấy không bằng như vầy, ngươi trước cứ nhận vài trận tỷ thí, chứng minh bản thân không phải sợ đánh, sau đó để Tông chủ ra mặt dập yên ngọn sóng, như vậy thể diện của ngươi cũng giữ được trọn vẹn.

Ngươi thấy sao?"

Phượng Khê lập tức tỏ vẻ cảm kích:

"Hoài trưởng lão đúng là nghĩ chu toàn thay ta, vậy thì cứ theo lời ngài mà làm!"

Hoài trưởng lão vừa định thở phào, đã nghe nàng nói tiếp:

"Lúc đầu ta còn lo đám người đó khiêu chiến là trái môn quy, giờ nghe ngài nói như vậy, ta yên tâm rồi!

Ngay cả Tông chủ cũng không phản đối, vậy chứng tỏ là hợp lý hợp lệ. Đã thế thì ta cũng không khách sáo nữa, vung tay đá chân một trận cho ra trò luôn!"

Trong lòng Hoài trưởng lão lập tức sinh ra một cảm giác bất an, nhưng nghĩ tới trận gió yêu dị Phượng Khê vừa tung ra lại rất hợp ý Tư Mã tông chủ, ông cũng chẳng tiện ngăn cản.

Có điều, ông vẫn phải gõ đầu cảnh tỉnh nàng một câu:

"Mặc dù hợp lý hợp tình, nhưng làm gì cũng phải có mức độ, đừng làm quá.

Ngươi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng từng trải sóng gió, ta tin ngươi biết chừng mực."

Phượng Khê gật đầu liên hồi như gà mổ thóc:

"Hoài trưởng lão nói chí phải!

Chuyện gì mà làm quá cũng đều hỏng. Người xưa có câu 'trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường', ta đôi khi suy nghĩ chưa thấu đáo, nên nhờ ngài giúp ta soi xét, nhắc nhở kịp thời.

Chờ đến lúc tỷ thí, ta sẽ sắp xếp cho ngài một cái 'bàn giám sát' riêng..."

Hoài trưởng lão: "...?"

Nói đi nói lại, sao ta lại bị kéo vào dính líu luôn rồi?

"Thôi khỏi cái bàn giám sát gì đó đi! Tóm lại, ngươi làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động, đừng làm ra chuyện gì khó thu dọn hậu quả, nghe rõ chưa?"

Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong bụng lại nghĩ:

"Ta mà không thu dọn nổi thì chẳng phải còn các ngươi đấy sao?!

Dùng ta làm người khuấy nước cho các ngươi, tới lúc ta rớt xuống nước thì các ngươi đứng trên bờ khoanh tay?

Mơ à?!"

Hai người trò chuyện thêm vài câu, Phượng Khê lại mang mấy quyển da thú mà các đại thế gia đưa tới ra khoe khoang:

"Hoài trưởng lão, ngài nói xem, bốn ông gia gia kia của ta đã lớn tuổi như vậy rồi, sao vẫn còn ngây thơ quá chừng!

Nghe nói ta bị uất ức ở Trường Sinh Tông, liền gửi cho ta một đống da thú thế này.

Còn nói ở nhà chúng ta, loại này đem lau m.ô.n.g còn bị chê thô ráp, ai mà thèm dùng cái đống này nhóm lửa chơi chứ?!

Nếu Trường Sinh Tông thiếu da thú thì cứ nói một tiếng, bọn ta sẵn sàng bán cho với giá hữu nghị!"

Hoài trưởng lão: "..."

Là đám người kia ngây thơ, hay ngươi đang c.h.é.m gió tán trời đây?!

Có điều, ông càng nghe càng tin chắc chuyện đốt da thú không liên quan gì đến Phượng Khê.

Lúc này, Quân Văn và Cảnh Viêm cũng tới.

Bốn người cùng ngồi ăn điểm tâm.

Hoài trưởng lão giờ đã quen mặt, ăn chực cũng không thấy ngại gì. Dù sao ông cũng từng mời người ta, giờ ăn ké cũng thấy yên tâm, thoải mái.

Huống hồ, chỉ vì ba đứa này mà tóc ông bạc không ít, cọ vài bữa điểm tâm cũng đáng!

Ăn xong, Hoài trưởng lão nói:

"Đám Thiên Tàng Thư Các kia giờ chưa mở lại, Ngộ Đạo Phong ta cũng đã dẫn các ngươi dạo đủ rồi, hôm nay đổi sang phong khác đi.

Muốn đi đâu nào?"

Mắt Phượng Khê sáng rỡ:

"Đi Thanh Long Phong đi! Ta muốn ghé thăm Cát Quân Sinh với đám người đó.

Dù sao cũng từng không đánh không quen, giờ coi như bạn cũ!"

Hoài trưởng lão: "..."

Ngươi chắc chắn là đi thăm, không phải đi chọc quê người ta?

Bạn cũ? Ngươi là kiểu chuyên rút tiền bạn kiểu đó hả?!

Có điều, ông vẫn gật đầu đồng ý.

Là người cẩn trọng, Hoài trưởng lão cẩn thận gửi tin cho Tư Mã tông chủ, nhờ ông báo trước với Phong chủ Thanh Long Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-770.html.]

Sau khi nhận được hồi âm đồng ý, ông mới dẫn ba người tới đài truyền tống của Ngộ Đạo Phong.

Lên đĩa truyền tống, chớp mắt cả nhóm đã đến cổng Thanh Long Phong.

Cửa núi Thanh Long Phong tu sửa rất khí phái, trên cổng còn chạm một con Thanh Long sinh động như thật.

Phượng Khê tò mò hỏi Đào Ngột:

"Trên đời thật sự có rồng sao? Các ngươi có từng gặp chưa?"

Đào Ngột hừ lạnh:

"Trước kia có, nhưng bị Thao Thiết ăn sạch rồi!"

Heo Vàng thấy cần phải thanh minh cho mình, liền nói:

"Lời này hơi oan đấy! Ta chỉ ăn có vài trăm con thôi, mười mấy con còn lại không phải bị ba tên tụi ngươi đánh ch/ết sao?!

Mà nói thật, thứ đó cũng chẳng ngon lắm, không bằng thịt cá chạch. Ăn chủ yếu là vì đầu to, ăn một con là no luôn rồi."

Phượng Khê: "..."

Thanh Long Thần Thú bị các ngươi ăn đến tuyệt diệt? Lại còn cho “huyễn diệt”?

Nhưng nghĩ lại, Thao Thiết đến cả thân thể cũng “ảo hóa” được thì làm mấy chuyện này cũng chẳng lạ gì...

Chẳng lẽ long tộc lại yếu đến vậy sao? Thấy có gì đó sai sai!

Nàng còn đang ngẫm nghĩ, Heo Vàng lại nói tiếp:

"Coi như Thanh Long tộc diệt là có phần do ta, nhưng còn Huyền Vũ nhất tộc thì là lỗi của ai? Ngươi rõ hơn ai hết còn gì?!

Không phải vì ngươi lạc đường trên địa bàn người ta, nổi giận đùng đùng đem cả tộc chụp ch/ết sao?!"

Đào Ngột tức giận:

"Ngươi nói bậy! Ta xưa nay chưa từng lạc đường!

Chẳng qua bọn họ nói mai rùa có thể bói thiên cơ, ta tốt bụng giúp lấy cái mai to cho bọn họ.

Ai dè bọn họ nói ta g/iết tộc trưởng của họ, còn muốn liều mạng với ta, thế thì ta giúp họ thành toàn luôn!

Hơn nữa, thiên cơ bất khả lộ, ta gi/ết bọn họ cũng là thuận theo thiên đạo."

Phượng Khê không biết nên hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào.

Không bàn đến chuyện Huyền Vũ nhất tộc có oan uổng hay không, mấu chốt là, sao bọn họ yếu thế?

"Nếu vậy còn Bạch Hổ với Chu Tước thì sao?"

Heo Vàng lấy móng che miệng cười khúc khích:

"Bạch Hổ tộc là ch/ết oan nhất! Ngươi nhớ Cùng Kỳ không? Nhìn hao hao giống hổ chứ gì?

Có người nhầm nó là Bạch Hổ, nó thấy bị xúc phạm nên... đập ch/ết kẻ đó xong, nổi điên gi/ết luôn cả tộc Bạch Hổ!"

Phượng Khê: "..."

editor: bemeobosua

Hung thú quả nhiên không phải gọi suông...

Toàn là cái giống gì đâu không!

"Thế còn Chu Tước?"

"Con Hỗn Độn kia xấu như ma, lại còn tự luyến, luôn cho rằng mình là sinh vật đẹp nhất thế gian, chỉ tiếc là không có lông.

Thế là nó bắt đầu nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng…

Nhưng mà… khắp thiên hạ này chỉ có một con Phượng Hoàng thôi, mà Phượng Hoàng dẫu có Niết Bàn đi nữa cũng chẳng đời nào chịu để lại một cọng lông cho nó. Thế là nó đành bỏ cuộc, quay sang ngó chừng Chu Tước.

Chu Tước thì lông đỏ rực như lửa, cũng đẹp không kém.

Thế là, nó bèn gi/ết một con Chu Tước, ai dè lông ít quá. Không đủ dùng, nó lại gi/ết thêm con nữa. Vẫn thiếu, lại phải gi/ết tiếp…

G/iết qua giế/t lại, tới lúc nhìn lại thì chẳng còn con nào mà kiếm!

Nói thiệt, cái con Hỗn Độn kia đúng là quá đáng! Thậm chí còn không bằng cầm thú!"

Phượng Khê không ngờ Heo Vàng lại có thể buông ra lời này, đang còn ngơ ngác thì nghe nó lẩm bẩm tiếp:

"Chứ nói về ngon miệng á, thịt Chu Tước vẫn là số một!

Nhất là đem đi nướng, mỡ sôi lép bép, thơm phức… Ăn một lần là im ru từ đầu tới cuối!

Kết quả thì sao? Tất cả đều bị Hỗn Độn gi/ết sạch, giờ muốn ăn cũng chẳng biết tìm đâu cho ra!"

Phượng Khê: "…"

Bảo sao mấy người bị gọi là Tứ đại hung thú, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cả đám đều cùng một dạng!

Chỉ có điều… chẳng lẽ mấy Thần Thú này chỉ là đồ ăn thôi sao?

Một đám Thần Thú mà chơi không lại một con hung thú? Vậy còn gọi gì là Thần Thú? Gọi thẳng là phế vật cho rồi!

Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, chỉ tiếc là nàng biết được quá ít, nhất thời đoán không ra…

Loading...