Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 771
Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:52
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
771. Lần này ta đến, cũng là muốn cảm ơn bọn họ một chút.
Phượng Khê quyết định tạm thời lừa gạt Đào Ngột và Heo Vàng, bèn hừ lạnh một tiếng, lên giọng nói:
"Hai người các ngươi bớt dát vàng lên mặt đi. Không phải ta xem thường đâu, nhưng tứ đại Thần Thú người ta danh tiếng vang dội hơn các ngươi gấp mấy lần, mỗi một tộc đều mạnh hơn các ngươi một đầu, các ngươi nói vậy có khác nào chê cười thiên hạ không?"
Đào Ngột nghe vậy thì tức điên, không cam lòng phản bác:
"Thần Thú thì có gì hay ho! Chẳng qua là tụi ta khinh thường cái danh xưng đó thôi, chứ nếu không thì bọn chúng còn được tích sự gì à?!
Một con giun đất bé xíu, một con mèo con, một con ba ba nhỏ, một con gà con, toàn là mấy thứ chẳng ra cái thể thống gì!"
Phượng Khê: …Ngươi đúng là bẻ cong sự thật tới cảnh giới cao siêu rồi đấy!
Heo Vàng cũng gật đầu hùa theo:
"Đúng đó! Thần Thú cũng chỉ đến thế mà thôi!
Ban đầu bọn chúng cũng tạm được, đánh với bọn ta còn cầm cự được đôi chút. Nhưng không hiểu sao sau đó lại tuột dốc không phanh."
Phượng Khê giật mình:
"Ý ngươi là tứ đại Thần Thú bỗng dưng bắt đầu suy yếu?"
Heo Vàng gật đầu nghiêm túc:
"Ừ, không chỉ yếu đi, mà còn đ.â.m đầu vào chuyện sinh sản ồ ạt, đẻ tới nỗi chất lượng đời sau càng lúc càng thảm.
Tụi ta ban đầu còn lười để ý, là do tụi nó tự dưng đến gây chuyện với bọn ta đấy chứ!
Nếu ta không đáp lại tí nào, người ngoài còn tưởng tứ đại hung thú chúng ta dễ bắt nạt!"
Phượng Khê khẽ nhếch môi.
Những lý do mà Heo Vàng đưa ra chẳng qua chỉ là cái cớ thôi. Trên thực tế, mục đích thật sự là muốn thông qua việc nuốt chửng tứ đại Thần Thú để tăng tu vi.
Trước đây nàng từng nghe Đào Ngột kể, bốn con hung thú khi đó đánh nhau chí chóe, ai cũng muốn tranh ngôi bá chủ.
Cứ thế mà liều mạng tăng thực lực, lửa bén tới tận chân mày.
Muốn tăng tu vi nhanh, việc nuốt Thần Thú rõ ràng là một lựa chọn không tệ.
Chỉ là… tứ đại Thần Thú sao lại đột ngột sa sút?
Có khi nào liên quan đến Thiên Khuyết Minh?
Phượng Khê bất giác nhớ lại trong lòng đất khư thú, hình như là chỗ đặt mảnh vỡ thần thức của tứ đại Thần Thú?
Nhưng nàng lại không hề phát hiện dấu vết thần thức của bọn họ trong khư thú.
Khi Phượng Khê còn đang mải suy nghĩ, thì Mộc Kiếm len lén thì thầm với Tiểu Chim Béo:
"Ngươi nghe thấy không? Tổ tiên của ngươi khi xưa suýt nữa ch/ết trong tay tứ đại hung thú đó! Bọn chúng là kẻ thù của ngươi đấy!
Ngươi có muốn báo thù không?
Chúng ta kết minh đi!
Về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu…"
Tiểu Chim Béo coi nó như đang đánh rắm, ngay cả ánh mắt cũng chẳng buồn liếc.
Mộc Kiếm lải nhải cả nửa ngày vẫn không được hồi đáp, tức tới mức hừ hừ mấy tiếng.
Nếu không phải mấy tên phế vật còn lại ngu không tả nổi, ngươi tưởng ta thèm lôi kéo ngươi kết minh chắc?!
Lúc này, Hoài trưởng lão đang đứng trò chuyện cùng Phan trưởng lão của Thanh Long phong.
Phan trưởng lão là người được Mặc Phong chủ của Thanh Long phong phái ra đây chờ người.
Thật ra thì vị Mặc Phong chủ này cũng chẳng mặn mà gì với Phượng Khê, có điều lần trước hắn đã nhận nhiệm vụ tìm chiếc hộp ngọc từ tay nàng, nên định mượn cơ hội lần này để thử thăm dò.
Sau khi trò chuyện cùng Hoài trưởng lão một lát, Phan trưởng lão quay sang cười nói với Phượng Khê:
"Phượng Khê, Mặc Phong chủ muốn gặp ngươi một lần, đi theo ta nào."
Phượng Khê cười tươi tắn, gật đầu.
Vừa bước tới cổng núi nhỏ của Thanh Long phong, nàng đã thấy một đám đệ tử đang đứng vây xem.
Phượng Khê liền xúc động nói:
"Phan trưởng lão, không ngờ ngài lại sắp xếp đông người như vậy để nghênh đón ta, thật khiến người ta cảm động quá chừng!
Không hổ danh là Thanh Long phong, phong nhiệt tình nhất, hiếu khách nhất của Trường Sinh Tông!"
Phan trưởng lão: "…"
Ngươi thấy kiểu gì mà nhìn ra bọn họ đang nghênh đón ngươi vậy?
Rõ ràng là tới hóng chuyện mà?!
Có điều ông ta cũng không tiện nói gì, chỉ đành lấp l.i.ế.m cho qua.
Phượng Khê còn không quên quay sang mỉm cười với đám đệ tử đang vây quanh, lộ ra nguyên hàm răng trắng sáng như bạch ngọc.
Phan trưởng lão hết cách, lại một lần nữa cạn lời.
Ngươi là tới tham quan hay tới thị sát đấy?
Ngay cả Tông chủ tới cũng chưa chắc giả tạo được như ngươi…
Khi gần tới thư phòng của Mặc Phong chủ, từ phía đối diện có một người mặc y phục trưởng lão bước tới.
Phượng Khê chớp mắt.
Là Trương trưởng lão.
Phan trưởng lão lập tức chủ động chào hỏi Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão gật đầu nhè nhẹ, sau đó nói mấy câu với Hoài trưởng lão, rồi ánh mắt dừng lại trên người Phượng Khê.
Tuy vậy, ông ta chẳng nói gì, xoay người rời đi luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-771.html.]
Phượng Khê lập tức cảnh giác trong lòng.
Chó cắn người không sủa, tên Trương trưởng lão này còn nguy hiểm hơn Thẩm Chỉ Lan nhiều.
Chờ Trương trưởng lão đi xa, Phượng Khê liền tò mò hỏi:
"Phan trưởng lão, Trương trưởng lão kia có phải địa vị còn cao hơn ngài ở Thanh Long phong?
Sao ta thấy ngài có vẻ hơi sợ ông ấy vậy?
Còn nữa, lúc nói chuyện với ngài ông ta chẳng thèm nhìn thẳng lấy một lần, rõ ràng không coi ngài ra gì luôn ấy! Không biết còn tưởng ông ta mới là Phong chủ của Thanh Long phong đấy!"
Phan trưởng lão: "…"
Ngươi châm ngòi ly gián trắng trợn thế, ta nhìn không ra chắc?!
Có điều, họ Trương kia đúng là kiêu căng ngạo mạn, khiến người khác trong lòng khó chịu.
Dĩ nhiên, lời này thì chỉ có thể giữ trong bụng, không thể nói ra ngoài.
Phan trưởng lão cười gượng:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Trương trưởng lão chỉ là người lạnh lùng, chứ thật ra cũng không tệ lắm đâu."
Phượng Khê: "À."
Quân Văn: "À."
Cảnh Viêm: "... Ừ."
Hắn không cố ý phá đội hình đâu, chỉ là phản ứng không kịp, đành góp giọng cho có.
Phan trưởng lão: Không muốn nói chuyện nữa rồi.
editor: bemeobosua
Lúc trước hắn còn cảm thấy tám người Cát Quân Sinh phản ứng hơi thái quá, giờ ngẫm lại mới thấy không phải họ không giữ được bình tĩnh, mà là cái cô nương Phượng Khê này đúng là khinh người quá đáng!
Người c/hết rồi còn có thể bị nàng chọc cho bật dậy!
May mà không bao lâu sau đã đến thư phòng của Phong chủ, bằng không hắn thật sự sợ mình sẽ không kìm được mà tát cho Phượng Khê một cái lật mặt!
Sau khi có người vào bẩm báo, Phượng Khê và những người đi cùng mới được dẫn vào thư phòng.
Hoài trưởng lão và Phan trưởng lão bước lên chào trước, sau đó đến lượt ba người Phượng Khê.
Mặc dù Mặc Phong chủ không ưa gì Phượng Khê, nhưng cũng không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm khó dễ, thậm chí còn để cả ba ngồi xuống rồi hỏi han:
“Phượng Khê, ba người các ngươi cũng đến đây được mấy hôm rồi, đã quen với nơi này chưa?”
Phượng Khê gật đầu:
“Rất tốt ạ, mọi người đều rất quan tâm chúng ta, đặc biệt là các sư huynh ở Thanh Long Phong, vô cùng nhiệt tình với chúng ta.
Không chỉ chỉ dạy bọn ta về kiếm trận, còn lo lắng chúng ta thiếu linh thạch, chủ động tặng cho một ít để dùng.
Lần này ta đến, cũng là để cảm ơn họ.”
Mặc Phong chủ: “…”
Mặc dù hắn biết rõ mấy lời này là Phượng Khê đang khoe khoang chuyện chiếm được chút lợi, nhưng lại chẳng thể nói gì. Muốn trách thì chỉ trách Cát Quân Sinh bọn họ quá vô dụng!
Tám kẻ Hóa Thần mà đánh không lại một con nhóc Kim Đan, nếu không gọi là phế vật thì gọi là gì?!
Hắn thật muốn giáng bọn họ xuống làm nội môn đệ tử cho rồi!
Tuy trong lòng không vui, nhưng mặt mũi Mặc Phong chủ vẫn không hề biểu lộ chút gì:
“Vậy thì tốt, đã cùng là đệ tử dưới trướng Trường Sinh Tông, đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau.
Phải rồi, trước đó ngươi có lấy được hộp ngọc gì đó trong sơn môn, có mang theo bên người không? Có thể cho ta xem thử được không?”
Mặc Phong chủ vốn định lấy cớ "tham khảo" để mượn hộp ngọc, rồi tiện thể... không trả nữa.
Dù sao cũng chỉ là trò chơi mặt mũi thôi.
Đó là đồ của Trường Sinh Tông, hắn cho dù có hơi “hạ mình” một chút cũng vẫn nói được là danh chính ngôn thuận.
Hắn vốn tưởng Phượng Khê sẽ cò kè mặc cả vài câu, không ngờ nàng lại thản nhiên lấy hết mấy cái hộp ngọc ra, ào ào đổ đầy đất.
"Mặc Phong chủ, thật ra chuyện này ta vốn định giấu kín, coi như nuốt răng vào bụng. Nhưng ngài đã hỏi, ta cũng xin nói thật luôn!
Những hộp ngọc này, toàn là hộp rỗng!
Bên trong chẳng có gì cả!
Ta bị cái người tham tiền tên Danh Nhi đó lừa cho trắng tay, nói là nhận ban thưởng mà cuối cùng chẳng có gì!
Không giấu gì ngài, vì chuyện này mà ta tức đến mất ngủ mấy ngày liền! Từ bé đến giờ chưa bao giờ bị thiệt như vậy!
Ngài nếu không tin, ta có thể thề độc với trời: nếu lời ta nói có nửa câu dối trá, đan điền ta vỡ nát, cả đời không thể tu luyện!"
Mặc Phong chủ nhặt lên vài cái hộp ngọc mở ra, quả nhiên rỗng tuếch, bên trong chẳng có gì.
Nhưng hắn căn bản không tin lời Phượng Khê, dù cho nàng có thề độc cũng không đổi được suy nghĩ của hắn.
Xem ra con nha đầu này đã nhìn thấu tính toán trong lòng hắn, nên cố ý dựng nên cái cớ như thế.
Hoài trưởng lão cũng nghĩ như vậy.
Hộp rỗng ư?
Không thể nào!
Tổ sư gia làm sao lại ban cho nàng cả đống hộp ngọc trống không chứ?!
Chỉ là con Tỳ Hưu kia không chịu nhả đồ ra mà thôi!
Phan trưởng lão cũng có suy nghĩ tương tự.
Phượng Khê nhìn sắc mặt bọn họ liền đoán ra được tâm tư, nàng thật sự muốn khóc mà không ra nước mắt.
Mấy lão già gác cổng đó, hại nàng thê thảm quá rồi…!