772. Phượng Khê chỉ lắc đầu, không nói gì.
Mặc Phong chủ cong môi, như cười mà chẳng phải cười:
“Phượng Khê, nếu ngươi không muốn nói rõ thì thôi, bày vẽ làm chi cái trò này?
Ngươi tưởng ngươi nói thế là ta sẽ tin sao?”
Phượng Khê: “... Ngài chắc là... không tin thật rồi, nhưng ta nói toàn là sự thật mà!”
Mặc Phong chủ cười khẽ, không bình luận gì thêm.
Phượng Khê: “...”
Oan uổng này, nàng đành phải tự gánh vậy.
Từ khi sinh ra đến giờ, nàng chưa từng bị oan ức như thế!
Nàng tự an ủi mình: đời người ai cũng có lúc thăng trầm, tướng quân đâu thể trận nào cũng thắng, thường đi dọc bờ sông ắt có ngày ướt giày... sống là thế đó...
Nhưng mà tức thì vẫn cứ tức!
Nàng biết, dù có giải thích thế nào thì Mặc Phong chủ cũng chẳng tin, đành thở dài:
“Thôi được, thanh giả tự thanh, rồi sẽ có ngày chân tướng sáng tỏ.”
Dù là cái ngày đó có khi... vĩnh viễn không tới, trừ phi lão già ở cửa Trường Sinh Tông đội mồ sống dậy!
Mặc Phong chủ thấy Phượng Khê cứ lấy ra mấy cái hộp ngọc trống rỗng để đối phó, biết hôm nay muốn moi được bí mật trong số đó ra thì chẳng còn hy vọng gì.
Xem ra phải nghĩ cách khác thôi...
Hắn tạm thời cũng chưa nghĩ ra được gì, đành trò chuyện qua loa với ba người một chút, chuẩn bị tiễn khách. Không ngờ Phượng Khê lại bất ngờ chuyển đề tài sang Trương trưởng lão:
“Mặc Phong chủ, hồi nãy chúng ta gặp Trương trưởng lão, ta thấy đoàn người của ông ấy còn đông hơn của ngài đó!
Ngài tốt nhất nên cảnh báo ông ta sớm, không khéo ông ta lại chạy ra ngoài đại trận hộ phái mà bị sét đánh ch/ết lần nữa thì khổ!”
Mặc Phong chủ: “...”
Ngươi nói chuyện... thẳng thắn ghê ha!
Phượng Khê vẫn tiếp tục:
“Còn nữa, cái cô nương Thẩm Chỉ Lan kia... nàng ta là sao chổi nổi tiếng của Bắc Vực đấy, chỉ có ngài là còn coi nàng như bảo vật.
Ngài dù có coi trọng nàng ở điểm nào, cũng nên suy tính chút được mất đi chứ!
Lời thừa ta không nói thêm, lúc nào mất ngủ thì ngài cứ từ từ ngẫm lại nhé!”
Thực ra trước nay ấn tượng của Mặc Phong chủ với Phượng Khê vốn chẳng tốt đẹp gì. Lúc Tư Mã tông chủ muốn cho nàng làm đệ tử truyền thừa của Trường Sinh Tông, hắn còn phản đối kịch liệt.
Hôm nay tỏ ra hòa nhã, cũng chỉ vì muốn moi thông tin về mấy cái hộp ngọc.
Giờ hộp chẳng moi được, lại nghe nàng nói năng xéo xắt như vậy, sắc mặt liền trầm hẳn xuống:
“Vô lễ!”
Hoài trưởng lão vội bước ra giảng hòa:
“Mặc Phong chủ, Phượng Khê nó miệng nhanh hơn não, lỡ lời thôi, mong ngài rộng lòng tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-772.html.]
Phượng Khê, còn không mau xin lỗi?!”
Phượng Khê lại rất hợp thời thế, cúi đầu nói:
“Mặc Phong chủ, ta lỡ lời, xin ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho ta.”
Mặc Phong chủ vẫn còn đang tiếc mấy cái hộp ngọc trong tay nàng, đè nén cơn giận trong lòng, nói vài câu lấy lệ rồi phất tay tiễn khách.
Hoài trưởng lão rất thức thời, liền đề nghị đi chỗ khác tham quan Thanh Long Phong. Mặc Phong chủ lập tức gọi Phan trưởng lão đi theo tiếp đãi.
Phan trưởng lão thật lòng không muốn dính dáng, nhưng Phong chủ đã lên tiếng thì chỉ còn nước gật đầu “vâng dạ”.
Vừa ra khỏi thư phòng, Phượng Khê liền thở dài một tiếng nặng trịch.
Phan trưởng lão tò mò hỏi: “Phượng Khê, sao ngươi lại thở dài?”
Phượng Khê vẫn lắc đầu, không nói.
editor: bemeobosua
Dù Phan trưởng lão có gặng hỏi thế nào, nàng cũng kiên quyết không mở miệng.
Cuối cùng, Quân Văn không nhịn nổi, lên tiếng "giải vây":
“Tiểu sư muội của ta chắc đang lo thay cho Thanh Long Phong các ngươi đấy!
Chứa sao chổi bên người, sau này đừng mong được bình yên đâu!”
Phan trưởng lão: “...”
Ta cảm ơn các ngươi thật nhiều ha!
Đúng lúc ấy, một nhóm đệ tử thân truyền từ phía đối diện đi tới.
Nhìn tư thế là biết mục tiêu chính là Phượng Khê.
Phan trưởng lão lập tức thấy đau đầu. Trong mắt ông ta lúc này, Phượng Khê chính là định nghĩa của hai chữ "rắc rối".
Một tên trong nhóm đệ tử lên tiếng:
“Phượng Khê, nghe nói ngươi cũng là Chế Phù Sư? Dám tỷ thí với bọn ta một trận không?”
Phượng Khê nghe xong, hơi sững người, rồi làm bộ bình tĩnh, chậm rãi đáp:
“Ta có gì mà không dám? Có điều các ngươi cũng biết quy củ của ta rồi đó, bất kể tỷ thí cái gì cũng phải trả phí ra sân. Ba mươi vạn linh thạch, các ngươi có trả nổi không?”
Dáng vẻ này rơi vào mắt mấy tên đệ tử kia, lập tức bị hiểu nhầm là... sợ hãi, lấy tiền viện cớ mà thôi.
Có tên lập tức đáp:
“Không phải chỉ ba mươi vạn linh thạch sao? Bọn ta đưa ngươi là được!”
Trong lòng Phượng Khê vui như mở hội, nhưng còn chưa kịp nói gì thì Phan trưởng lão đã đen mặt quát:
“Tông môn dạy các ngươi thuật chế phù là để các ngươi ganh đua hiếu thắng sao?!
Một lũ trình độ chẳng ra sao còn có thời gian đi tìm người tỷ thí?! Thời gian rảnh đó sao không về mà tu luyện cho đàng hoàng?! Mau giải tán hết cho ta!”
Mấy đệ tử bị quát cho mặt mày đỏ bừng, cúi đầu, rút sang hai bên nhường đường.
Phượng Khê: “...”
Họ Phan kia! Cản người kiếm tiền chẳng khác nào g/iết cha đoạt mẹ! Từ nay trở đi, ngươi chính là kẻ thù đội mồ sống dậy của ta!