Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 773

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:22:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

773. Có chuyện tốt thế này sao không nói sớm chứ?

Phan trưởng lão là cố ý!

Tuy ông chỉ ở cùng Phượng Khê một đoạn ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để nhận ra con nhóc này bụng dạ đầy mưu mô!

Nếu nàng thật sự không muốn nhận lời khiêu chiến của mấy đệ tử kia, không thiếu gì cách từ chối, cần gì phải bày ra cái trò thu phí xuất trận?

Rõ ràng là nàng cố tình đào hố, chờ mấy tên đầu đất kia nhảy vào chơi!

Phan trưởng lão không biết Phượng Khê lấy đâu ra tự tin, nhưng chắc chắn hố này không đơn giản.

Là trưởng lão Thanh Long phong, ông đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đệ tử nhà mình bị lừa, nên mới phải lên tiếng ngăn cản.

Thế nhưng mấy tên đệ tử kia thì lại không hiểu lòng tốt ấy, trong lòng còn âm thầm trách móc Phan trưởng lão đứng về phía người ngoài, thấy rất khó chịu.

Đợi đến khi Phượng Khê đi ngang qua, một người trong số họ lạnh giọng cười khẩy:

“Phượng Khê, ngươi tự xưng là ánh sáng của Bắc Vực, còn coi đệ tử Trường Sinh Tông chúng ta không ra gì. Vậy có dám xông vào Vạn Phù luyện tâm động không?”

Phượng Khê chỉ coi hắn như đang phun nước miếng lung tung. Việc không có lợi cho nàng thì đi làm làm gì?

Thời gian đó chẳng thà lên Ngộ Đạo Đài ngồi thiền còn hơn!

Tên đệ tử kia lại tiếp tục bám riết không tha:

“Phượng Khê, đừng tưởng chúng ta không biết! Lúc ở Bắc Vực, ngươi vì ganh tị với thiên phú của sư muội Chỉ Lan mà tìm mọi cách chèn ép, làm khó làm dễ nàng.

Ai mà chẳng biết sư muội Chỉ Lan là thiên tài chế phù? Dù ngươi có cố vặn vẹo sự thật, cũng không thay đổi được điều đó!

Sư muội Chỉ Lan đã thắp sáng năm trăm tám mươi ngọn phù đăng trong Vạn Phù luyện tâm động, là người đứng đầu trong số tu sĩ dưới Ngũ tầng Hóa Thần!

Còn ngươi? Ngay cả dũng khí bước vào động cũng không có, đúng là đồ vô dụng, chỉ là kẻ hèn nhát…”

Phượng Khê dừng bước.

Dù nàng chẳng thèm để tâm chó sủa đường, nhưng không có nghĩa là không thấy phiền.

Nàng nghiêng đầu nhìn tên đệ tử đang nói:

“Ngươi nói ta ganh tị với thiên phú của Thẩm Chỉ Lan?

Vậy ta hỏi ngươi, ta là ánh sáng Bắc Vực, cháu gái đích tôn của tứ đại thế gia, ta cần gì phải ganh tị với một tên trộm đốt bản da thú?

Hay là... ngươi định bảo ta ganh tị với cái mệnh sao chổi của nàng ta?

Tự ngươi nghe lại xem có thông được không?

Còn nữa, ta rất muốn hỏi ngươi một câu: Thẩm Chỉ Lan nói gì ngươi cũng tin à? Ngươi không có đầu óc sao?

Nếu ta thật sự tệ như lời nàng nói, thì cả vùng Bắc Vực đều bị ta lừa gạt hết à? Họ là một lũ ngốc chắc?

Nếu Thẩm Chỉ Lan thật sự vô tội, thì từ lúc ta đến Trường Sinh Tông đến giờ, tại sao nàng chỉ dám truyền tai vài lời bôi nhọ ta, mà không dám đường đường chính chính đến đối chất?

Chỉ có tật mới giật mình thôi!

Bộ dạng kia của nàng, cũng chỉ lừa được loại đầu óc mềm như đậu hũ như ngươi thôi. Người có não sẽ không dễ tin như vậy đâu.

Còn không tin thì ngươi cứ hỏi Phan trưởng lão bên cạnh ta xem, ông ấy có tin lời Thẩm Chỉ Lan nói không?”

Phan trưởng lão: “…”

Nếu ta nói tin thì chẳng phải nhận luôn là đầu đất sao?

Mà nếu nói không tin thì chẳng phải rõ ràng đang đứng về phía Phượng Khê?

May mà Phượng Khê không thật sự muốn ông lên tiếng.

Nàng nói tiếp:

“Còn về cái động gì đó, ta chỉ là không hứng thú, lười đi, chứ không phải không dám đi.

Dĩ nhiên, nếu mỗi người các ngươi chịu đưa ta ba mươi vạn phí xuất trận, thì ta cũng có thể đi một chuyến, dù sao cũng đang rảnh.”

Mấy tên đệ tử: “…”

Mỗi người ba mươi vạn?

Ngươi không biết ngượng là gì à?!

Tên đệ tử lúc nãy lạnh giọng:

“Không dám đi thì cứ nói không dám, còn lôi linh thạch ra làm gì!

Huống chi, trong Vạn Phù luyện tâm động còn có phần thưởng phong phú, chỉ cần ngươi thắp đủ phù đăng, đừng nói ba mươi vạn, ba trăm triệu cũng có thể!”

Phượng Khê: (✧◡✧)

Có chuyện tốt thế này sao không nói sớm?!

Dù trong lòng nàng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ hừ một tiếng:

“Ta có gì mà không dám? Chỉ sợ Phan trưởng lão không cho ta đi thôi, dù sao động này cũng là của Thanh Long phong, ta có tư cách vào không?”

Phan trưởng lão còn chưa kịp lên tiếng, tên đệ tử kia đã cướp lời:

“Chỉ cần là đệ tử Trường Sinh Tông thì ai cũng có thể vào Vạn Phù luyện tâm động thí luyện. Ngươi tất nhiên cũng được!

Đừng viện cớ nữa, ta chỉ hỏi: ngươi có dám đi không?”

Phượng Khê đứng chắp tay, cười khẽ:

“Có gì mà không dám? Mau dẫn đường đi trước!”

Phan trưởng lão ong cả đầu, chỉ muốn cắt phăng cái lưỡi của tên đệ tử kia!

Miệng dài vừa thôi!

Ngươi ăn no rỗi việc hả?!

Ông vội vã truyền tin cầu viện Mặc Phong chủ, xin chỉ thị khẩn cấp.

Không ngờ Mặc Phong chủ trả lời lại thản nhiên:

“Nếu nàng muốn đi, thì cứ để nàng đi.

Chỉ cần nói rõ trước, nếu trong động có chuyện gì bất trắc, tự chịu hậu quả.”

Phan trưởng lão mơ hồ cảm thấy chẳng lành, nhưng cũng không thể trái lệnh Phong chủ, đành phải theo đoàn đến Vạn Phù luyện tâm động.

Toàn bộ đường đi, Hoài trưởng lão im lặng không nói.

Ông chỉ đứng ngoài xem kịch.

Tư Mã Tông chủ lúc trước dẫn Phượng Khê đi dạo các phong, vốn cũng có ý định để nàng khuấy nước đục Trường Sinh Tông, nếu không đã chẳng đặc biệt dẫn nàng sang tận nơi khác.

Hơn nữa, ông từng nghe nói Phượng Khê có thiên phú chế phù rất cao, nhưng ông bán tín bán nghi, cảm thấy người ta nói quá lên.

Một nha đầu đầu vàng thì tài giỏi được mấy phần?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-773.html.]

Giờ thì tốt rồi, có dịp để kiểm chứng xem cái gọi là thiên tài chế phù của nàng có bao nhiêu phần thật.

Lúc này Phượng Khê đang tò mò quan sát Vạn Phù luyện tâm động.

Kết quả không hề giống như nàng tưởng.

Nàng nghĩ đó là một hang động kéo dài vào sâu trong núi, ai ngờ Vạn Phù luyện tâm động lại là… một vách đá dựng đứng!

Trên vách đá, treo chi chít những chiếc đèn lồng với đủ loại phù văn huyền bí.

Trái tim Phượng Khê lúc này đập loạn như heo rừng chạy trốn, thắp sáng một cái đèn lồng liền được ban thưởng, nếu nàng đốt sáng hết mấy cái đèn này, chẳng phải có thể phát tài to một trận sao?

editor: bemeobosua

Tâm hồn tổn thương bởi lão già giữ cửa rốt cuộc sắp được an ủi rồi!

Nàng lập tức quay sang hỏi tên đệ tử vừa nãy đã buông lời khiêu khích mình:

"Muốn thắp sáng đèn phù thì phải làm thế nào?"

Tên đệ tử kia liếc nàng một cái đầy khinh thường:

"Nếu là luyện tâm thì mỗi người sẽ thấy một cảnh tượng khác nhau, ngoài ra còn phải có thiên phú chế phù mới làm được.

Cụ thể thế nào thì vào trong tự biết.

Tất nhiên, nếu bây giờ ngươi muốn bỏ cuộc thì cũng được thôi, dù sao có vào cũng chẳng thắp sáng nổi bao nhiêu ngọn đâu."

Phượng Khê phì cười, vẻ mặt như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ:

"Không biết đã có ai từng nói với ngươi chưa, phép khích tướng tuy hữu dụng, nhưng cũng phải coi ai dùng.

Loại như ngươi ấy à, sau này đừng dùng nữa. Ta đây tâm thiện mới không vạch trần ngươi, đổi lại người khác thì chỉ thấy ngươi là kẻ tự cho mình thông minh thôi."

Tên đệ tử kia: "..."

Nếu không phải bị Phan trưởng lão ngăn cản, hôm nay ta đã kéo ngươi lên Luận Đạo Đài quyết cao thấp rồi!

Lúc này, Phan trưởng lão lên tiếng nói với Phượng Khê:

"Phượng Khê, trong động luyện tâm Vạn Phù nguy cơ trùng trùng, chỉ một sơ sẩy là có thể tổn thương thần thức. Nếu ngươi vẫn muốn vào, vậy nếu xảy ra chuyện gì, hậu quả phải tự mình gánh lấy."

Phượng Khê mắt sáng lên:

"Nếu xảy ra chuyện, ta tự chịu trách nhiệm, vậy nếu ta nhặt được bảo vật trong đó thì sao? Cũng thuộc về ta hết phải không?"

Vài tên đệ tử thân truyền bên cạnh không nhịn được bĩu môi:

Thật đúng là thấy tiền sáng mắt!

Ngươi á? Thắp được vài chục ngọn phù đèn cũng đã là kỳ tích rồi!

Đèn ban thưởng phía trước chẳng có gì đáng giá đâu!

Phan trưởng lão hơi do dự, nhưng nhớ tới lời dặn dò của Mặc Phong chủ, cuối cùng vẫn nhẹ gật đầu:

"Đó là điều đương nhiên."

Phượng Khê nhìn sang Quân Văn, thấy hắn đang cầm trong tay một viên Lưu Ảnh Thạch, liền yên tâm.

Lúc này Hoài trưởng lão cũng bước lên khuyên nhủ nàng. Ông ta nói sơ sơ về sự nguy hiểm trong động luyện tâm, khuyên nàng tốt nhất đừng vào. Nếu có vào thì cũng đừng miễn cưỡng, thắp được bao nhiêu thì thắp, đừng để bị thương.

Tuy nhiên lời khuyên chỉ là hình thức, trong lòng ông ta thì ước gì Phượng Khê mau chóng vào trong động!

Phượng Khê cũng chẳng để tâm, đáp lại vài câu lấy lệ, rồi nghênh ngang bước vào Vạn Phù luyện tâm động.

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.

Nàng như đang lơ lửng giữa bầu trời, xung quanh trôi nổi vô số vì sao, nhưng tất cả đều mờ mịt, không chút ánh sáng.

Phượng Khê nhất thời mơ hồ:

Cái này… thắp kiểu gì vậy?

Luyện tâm đâu?

Sao không thấy gì xảy ra hết?

Ít nhất cũng phải có ảo cảnh gì đó chứ?

Hay đây chính là ảo cảnh? Nhưng sao cảm giác lại không giống?

Chờ mãi không thấy có gì đặc biệt xảy ra, nàng bèn tiện tay nhặt một viên Tinh Thần lên, lật qua lật lại xem xét.

Thứ này chẳng có bấc đèn gì cả, sao mà thắp sáng?

Hay là dùng lửa thử xem?

Nghĩ là làm, nàng lập tức dùng dẫn hỏa thuật, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhỏ bao quanh viên Tinh Thần.

Không ngờ viên đó lại thực sự sáng lên!

Phượng Khê: (✧◡✧)

Ơ? Đơn giản vậy sao?

Cái này thì có liên quan gì đến luyện tâm hay chế phù đâu?!

Không đúng, theo lời tên đệ tử kia, thắp sáng Tinh Thần sẽ được ban thưởng, nhưng nàng chờ nãy giờ chẳng thấy phần thưởng nào.

Xem ra cách này vẫn không được!

Phải nghĩ cách khác mới được...

Bên ngoài động luyện tâm Vạn Phù, sau khi tin Phượng Khê tiến vào lan ra, rất nhiều người liền tự phát kéo tới hóng chuyện.

Mọi ánh mắt đều dán chặt vào vách đá, chờ đợi ngọn phù đăng đầu tiên được thắp sáng.

Nhưng rồi, một canh giờ trôi qua, vẫn không có lấy một ngọn sáng lên.

Không ít người lập tức buông lời giễu cợt:

“Đây là thiên tài đệ nhất Bắc Vực đó hả? Một canh giờ mà đến một cái phù đèn cũng không thắp nổi, đúng là trò cười!”

“Chế phù sư cấp Hoàng người ta cũng thắp được, chẳng lẽ nàng còn không bằng cả cấp Hoàng sao?!”

“Người như nàng chỉ đáng xách giày cho sư muội Chỉ Lan thôi, còn dám huênh hoang nói sư muội không bằng mình? Đúng là vô liêm sỉ!”

Cảnh Viêm cau mày, với thiên phú của tiểu sư muội, không lý gì lâu như vậy mà một ngọn phù đèn cũng không thắp nổi. Không lẽ bên trong đã xảy ra chuyện?

Đứng bên cạnh hắn, Quân Văn vẫn ung dung điềm tĩnh như thường.

Không phải hắn không quan tâm Phượng Khê, mà là bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng nàng.

Dù tiểu sư muội có gặp tình huống ngoài ý muốn gì đi nữa, người xui xẻo chắc chắn cũng không phải nàng.

Vẫn là câu nói cũ, tin tưởng Phượng Khê, sống đến vạn năm!

Loading...