774. Lúc này, Phượng Khê cuối cùng cũng hiểu rõ mọi chuyện.
Quân Văn lần này đúng là tính sai một nước rồi.
Chuyện là thế này.
Sau khi liên tiếp đốt ba viên “Tinh Thần”, nàng phát hiện không hề nhận được phần thưởng gì, mà cũng chẳng thấy có chút quan hệ nào với việc luyện chế phù chú cả.
Thế là nàng dứt khoát không đốt nữa. Dù có đốt sạch đống “Tinh Thần” ấy thì cũng vô dụng thôi.
Có điều, tuân thủ nguyên tắc “chim nhạn bay qua cũng phải nhổ vài cọng lông”, nàng liền gom hết đám “Tinh Thần” đó thu vào nhẫn trữ vật.
Đến lúc viên “Tinh Thần” cuối cùng vừa được nàng thu vào, cả người nàng đột ngột bị một luồng sáng trắng bao phủ.
Ngay khoảnh khắc mất đi tri giác, Phượng Khê cảm nhận bên tai vang lên tiếng gió vù vù, nàng đang ở trong truyền tống thông đạo?
Chẳng lẽ vừa rồi không phải đã vào “Vạn Phù luyện tâm động”, mà là giờ mới bắt đầu bị truyền tống tới chỗ đó?
Trường Sinh Tông làm việc kiểu gì thế này, thật là chẳng thể trông mong được!
Vấn đề là: cái chỗ vừa rồi rốt cuộc là nơi quái quỷ nào? Sao lại toàn đá vụn trôi lơ lửng?
Nàng tưởng sẽ nhanh chóng đến nơi, ai dè đã hơn nửa canh giờ trôi qua, nàng vẫn còn đang trôi lềnh bềnh trong thông đạo truyền tống.
Phượng Khê: “…”
Đây là truyền tống ta đến "Vạn Phù luyện tâm động", hay là đang định tống thẳng ta về Bắc Vực vậy hả?!
Chắc chắn là có trục trặc rồi!
Nhưng ngẫm kỹ lại toàn bộ sự việc, nàng cảm thấy khả năng có kẻ cố ý giở trò gần như bằng không.
Dù sao đám đệ tử kia ban đầu thực sự muốn tỷ thí chế phù với nàng, sau bị Phan trưởng lão ngăn lại, mới chuyển sang gợi ý để nàng xông vào "Vạn Phù luyện tâm động".
editor: bemeobosua
Mà nhìn phản ứng của Phan trưởng lão, có vẻ ông ta cũng không mong nàng vào đó, vậy nên nhiều khả năng chuyện này chỉ là trùng hợp ngoài ý muốn.
Người khác gặp chuyện này chắc đã sợ vỡ mật, nhưng Phượng Khê chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
"Nhập gia tùy tục, gặp chiêu phá chiêu", có thế thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-774.html.]
Dù tâm trạng đã buông lỏng, nhưng tay nàng vẫn không rảnh rỗi: liên tục gia cố linh khí phòng ngự lên người.
Riêng trên đầu thôi đã cắm hơn chục cây trâm phòng ngự!
Áo lót cũng mặc chồng tận năm cái!
Vòng tay, ngọc bội, linh vật phòng hộ đủ loại không đếm xuể!
Không còn cách nào, nhà có điều kiện mà, không dùng lúc này thì dùng khi nào?
Ngoài đống pháp bảo phòng ngự đó, tay phải Phượng Khê cầm Mộc Kiếm, tay trái nắm một viên Phù Bảo công kích có thể so được với một cú đánh toàn lực của tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, kèm theo một viên Phù Bảo Truyền Tống.
Vẫn chưa hết, nàng còn gọi Đào Ngột và Heo Vàng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Ngay cả Lôi Kiếp đang ngủ trên đầu cũng bị nàng… “nạp điện” đánh thức cho tỉnh dậy!
Đúng là chuẩn bị tác chiến toàn diện. Dù vừa ra khỏi thông đạo có gặp liền mười tên tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, nàng cũng tự tin rút lui an toàn!
Linh sủng đều vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Đặc biệt là Mộc Kiếm, nó đang bắt đầu… tự chửi mình một trận ra trò.
“Mộc Kiếm, ngươi đúng là tổ tông của vạn kiếm à? Ngay cả bay cho vững cũng không xong, ngươi là cái đồ phế vật đội lốt thần binh!”
“Nếu ngươi còn không chịu thi triển chút bản lĩnh ra hồn, chi bằng tự nhảy vào lò luyện kiếm đi nấu lại cho rồi!”
“Trước kia còn dám cãi chày cãi cối, bảo do chủ nhân vô lương có tu vi quá thấp nên ngươi mới không xuất được kiếm quang.
Xì! Bây giờ chủ nhân đã là Kim Đan tầng chín rồi đó, sao? Còn chưa xuất được?
Ngươi đơn giản là cái gương mặt xấu tính cách oán, đầu thấp thì đừng trách trời cao, không kéo được thì thành quái hầm cầu thôi!”
…
Mộc Kiếm càng chửi, thân kiếm càng đỏ rực lên.
Có điều, Phượng Khê bây giờ đang toàn tâm chuẩn bị chiến đấu, không rảnh để ý đến chuyện Mộc Kiếm tự nhục mắng mình. Mà bản thân Mộc Kiếm thì lại mắng đến quá sung, chẳng buồn để tâm chủ nhân nó đang nghĩ gì.
Chẳng bao lâu sau, Phượng Khê cảm nhận luồng gió bên tai ngày càng yếu đi, nàng biết sắp đến nơi rồi.
Thế là lấy ra một xấp lớn Phù Ẩn Thân dán khắp người. Dù chưa chắc có tác dụng, nhưng lỡ đâu có thì sao?
Rốt cuộc, chân nàng cũng chạm xuống mặt đất thật sự.
Phượng Khê vừa ngẩng đầu nhìn cảnh vật trước mắt, thì hoàn toàn sững người.