Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 775

Cập nhật lúc: 2025-06-16 04:23:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

775. Run rẩy đi, lũ rác rưởi Thiên Khuyết Minh!

Phượng Khê không dám tin vào mắt mình, đảo mắt nhìn quanh rồi thầm kinh ngạc: "Khoan đã… đây chẳng phải Rừng Sương Mù ở Bắc Vực sao?"

Khắp mặt đất đều nở đầy Lam Văn Huyễn Diên Hoa, loại hoa tượng trưng cho thời điểm sương mù ở Rừng Sương Mù tan đi, thường kéo dài trong nửa tháng, là thời điểm thích hợp để tiến vào khu rừng này.

Nhưng kỳ lạ thật… loại hoa này chẳng phải chỉ nở trong thời gian ngắn thôi sao? Sao giờ lại nở rộ thế này?

Chẳng lẽ… khu vực trung tâm của Rừng Sương Mù, nơi có Tĩnh Mịch Chi Khí, đã xảy ra biến cố gì?

Nhưng mà mình có nghe được tin gì đâu?

Theo lẽ thường, chuyện như vậy lẽ ra không thể giấu được, bởi vì bốn đại môn phái ở Bắc Vực đều cử người túc trực lâu dài trong khu vực trung tâm Rừng Sương Mù, có động tĩnh gì đều sẽ phát hiện ra ngay mới phải.

Trong lúc Phượng Khê đang suy nghĩ, một luồng Lôi Kiếp trên đỉnh đầu lại rung rền ầm ầm.

Trước đây, Phượng cẩu chính là ở chỗ này mượn sức mạnh của nó để lên Trúc Cơ!

Mà lại là Thiên phẩm Trúc Cơ!

Lúc ấy Phượng cẩu còn khiến nó sắp tắt thở, đánh cho nó suýt tiêu hồn, mà nhẹ như không! Quả thực không phải chuyện người làm!

Nó từng thề nhất định sẽ gi/ết chế/t Phượng cẩu, ai ngờ giờ lại bị Phượng cẩu ký khế ước!

Thế sự quả thật khó lường…

Lôi Kiếp đang thở dài cảm thán thì chợt cảm giác có người đến gần, lập tức truyền tín hiệu cảnh báo cho Phượng Khê.

Dù nó không biết nói chuyện, nhưng Phượng Khê vẫn cảm nhận được sự biến đổi cảm xúc của nó.

Hơn nữa, hai bên đã hợp tác không phải một lần hai lần, độ ăn ý cơ bản đã có.

Thực ra không cần Lôi Kiếp cảnh báo, Heo Vàng và Đào Ngột cũng đã phát giác có người đến.

Ngay cả Phượng Khê cũng cảm thấy một tia dự cảm mơ hồ.

Nàng vội nhảy lên một thân cây gần đó, dù trên người đã dán Ẩn Thân Phù, nhưng vẫn mở thêm một trận bàn để ẩn giấu khí tức và thân hình.

Cho chắc ăn, nàng còn mở thêm vài cái trận bàn có hiệu quả tương tự.

Vẫn là câu cũ: “Nhà có điều kiện, không xài thì phí!”

Vừa ẩn mình xong xuôi, Phượng Khê liền thấy từ trong Rừng Sương Mù xuất hiện một đám người.

Tất cả đều mặc đồng phục giống nhau, toàn là người trẻ tuổi, số lượng khoảng hơn trăm người.

editor: bemeobosua

Không ai ngoại lệ, trên thân đều có một tầng hào quang nhàn nhạt, thoạt nhìn như được bao phủ bởi vòng sáng linh lực.

“Không hiểu các trưởng lão nghĩ gì nữa, đã gọi là lịch luyện thì phải mô phỏng Nam Vực của đại lục Cửu U mới đúng chứ!”

“Ta cũng nghe nói Nam Vực mạnh hơn Bắc Vực nhiều! Nhân tộc Bắc Vực chả ra cái thể thống gì!”

“Chuẩn luôn! Mô phỏng gì mà lại chọn địa bàn của Nhân tộc Bắc Vực, nghe mà buồn cười! Ta vốn không định tham gia lần lịch luyện này đâu!”

“Không phải ta mạnh miệng, nhưng cái đám tứ đại môn phái Bắc Vực ấy, chưởng môn thì cũng chỉ mới Hóa Thần sơ kỳ, toàn phế vật!”

“Dù trong Cửu U Hóa Cảnh này, tu vi chúng ta bị áp chế xuống Hóa Thần sơ kỳ, nhưng xử lý đám đó thì dễ như trở bàn tay!”

“Đúng rồi, chúng ta toàn là nội môn đệ tử Thiên Khuyết Minh, bắt chúng ta đi đối phó với bốn môn phái Bắc Vực thì đúng là lấy d.a.o m/ổ trâu g/iết gà!”

“Không cần phí lời! Cứ trực tiếp đánh tới tứ đại môn phái, gi/ết sạch là xong! Nơi gần nhất là Huyền Thiên Tông, đánh chỗ đó trước!”

“Huyền Thiên Tông là yếu nhất trong bốn môn phái, chưa đến nửa ngày là chúng ta có thể san bằng rồi!”

“Giế/t xong tụi nó thì tiếp tục sang ba môn phái còn lại, bắt sạch một mẻ!”

...

Nghe xong mấy câu đó, trong lòng Phượng Khê sóng lớn cuồn cuộn, hàng loạt thông tin ập đến.

Thứ nhất, đám người này là nội môn đệ tử của Thiên Khuyết Minh.

Thứ hai, nơi nàng đang đứng không phải Rừng Sương Mù thật, mà là cái gọi là Cửu U Hóa Cảnh trong miệng bọn họ, có vẻ là một bí cảnh thí luyện được cố ý dựng nên.

Thứ ba, Thiên Khuyết Minh đã bắt đầu huấn luyện đệ tử thông qua mô phỏng chiến trường thật, có lẽ chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ hành động thật sự.

Lúc này, nhóm người kia đã bàn bạc xong, quyết định đánh Huyền Thiên Tông trước.

Tuy nhiên, vì vừa rời khỏi Rừng Sương Mù, linh lực và thể lực tiêu hao không ít, nên bọn chúng định nghỉ ngơi nửa ngày rồi mới xuất phát.

Phượng Khê không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bên ngoài có thể nhìn thấy tình hình thực tế thông qua hành vi của đám đệ tử nội môn này.

Nếu lúc nãy mình không dùng Ẩn Thân Phù ngay khi ra khỏi truyền tống trận, lại còn thêm ẩn thân trận pháp, có khi đã bị phát hiện rồi!

Quả nhiên, cẩn tắc vô ưu!

Phượng Khê nheo mắt nhìn chằm chằm đám đệ tử nội môn kia.

Mặc dù nơi này chỉ là mô phỏng, Huyền Thiên Tông ở đây không phải thật, nhưng nàng tuyệt đối không thể để bọn chúng hủy diệt Huyền Thiên Tông, dù chỉ trong hóa cảnh.

Không những thế, nàng còn muốn chấn nhiếp đám người này, để từ tận đáy lòng, chúng phải kính sợ người Bắc Vực, chưa đánh đã khiếp.

Nhưng nàng không thể để lộ thân phận, nếu không sẽ rước họa vào thân.

Xem ra, chỉ có thể giả danh người khác.

Tuy rằng giả làm một tên trong số chúng sẽ đơn giản hơn, nhưng nếu làm vậy, nhất cử nhất động của nàng sẽ bị bên ngoài nhìn thấy, không chỉ bất lợi cho kế hoạch, mà còn dễ bị lộ sơ hở.

Thế nên tốt nhất là giả làm người Bắc Vực trong hóa cảnh này, mà càng tốt hơn nữa nếu là đệ tử của tứ đại môn phái.

Vấn đề là… nàng không biết Cửu U Hóa Cảnh được thiết lập như thế nào, không rõ bên trong có nhân vật nào trùng lặp không.

Hay là… ta cứ đến Huyền Thiên Tông trong này xem một lần trước đã?

Ngay khi nàng đang cân nhắc, liền nghe thấy một tên đệ tử tên Mạnh Lập Hữu lên tiếng:

“Ta nghe nói Cửu U Hóa Cảnh này được thiết kế dựa trên thực cảnh, đến cả nhân vật có mặt mũi cũng giống y hệt như ngoài đời.”

“Từ dung mạo đến tu vi đều không khác gì, trận pháp các trưởng lão quả là lợi hại!”

Một tên khác bên cạnh tiếp lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-775.html.]

“Mấy vị trưởng lão của Trận Pháp Các đúng là không thể xem thường, chỉ riêng việc dựng nên Cửu U Hóa Cảnh này đã tốn hơn mười năm, dù vậy chắc vẫn còn khác biệt đôi chút với thực tế.”

“Ngoài trừ những nhân vật chính diện có danh tính, những người còn lại đều là do trận pháp tạo ra, đến cả các trưởng lão cũng không thể đoán được chi tiết toàn bộ.”

Mạnh Lập Hữu bĩu môi khinh thường:

“Đừng nói hơn mười năm, cho dù là mấy ngàn năm nữa, cái đám phế vật ở Cửu U đại lục cũng chẳng khá lên được đâu!

Còn mấy kẻ dính dáng tới đám phế kia, khỏi cần suy nghĩ, tiện tay vung kiếm cũng đủ quét sạch cả đám!”

. . .

Phượng Khê nghe vậy thì sững người, trong lòng thầm thở phào: Chà, nếu không dự đoán được thì cũng coi như không cần lo nữa!

Nàng băn khoăn một hồi: Mình nên mặc áo trong xịn hơn chút không nhỉ?

Ngay lúc này, nàng mới để ý cây Mộc Kiếm trong tay chẳng biết từ khi nào đã chuyển sang màu đỏ rực.

Nhưng nhìn bộ dạng háo hức nhấp nhổm của Mộc Kiếm, nàng biết chắc không phải chuyện xấu.

Phượng Khê nhìn Mộc Kiếm chợt nảy ra một ý tưởng. Nàng quyết định giả làm tạp dịch nhóm lửa của Huyền Thiên Tông, diễn một màn cho thật đạt!

Chỉ là... nên đặt tên giả là gì thì ổn đây?

Dù gì nàng cũng là cao thủ “đặt tên tệ”, chuyện này làm khó nàng ghê gớm.

Suy nghĩ hồi lâu, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên mà bản thân thấy tâm đắc vô cùng:

Thạch Đa Đa.

Mộc Kiếm thì thầm với Tiểu Chim Béo:

“Chủ nhân của chúng ta đúng là bị tiền che mắt rồi… ‘Thạch Đa Đa’ chẳng phải là muốn linh thạch càng nhiều càng tốt sao!”

Mà Mộc Kiếm đoán trúng thật!

Ý của Phượng Khê đúng là như thế.

Nếu không phải cái tên Tiền Đa Đa nghe quá thô thiển, nàng đã đặt luôn rồi.

Xác định xong thân phận, Phượng Khê lôi ra một viên Dịch Dung Đan, uống vào để thay đổi diện mạo. Sau đó nàng lục tung nhẫn trữ vật, cuối cùng cũng tìm được một bộ y phục tạp dịch của Huyền Thiên Tông cùng một khối ngọc bài thân phận.

Hai thứ này là từ lần trước nàng cùng Quân Văn lén lút trốn ra ngoài chơi, được sư phụ Tiêu Bách Đạo chuẩn bị trước để phòng thân.

Không ngờ bây giờ lại dùng đến thật!

Phượng Khê thay đồ xong thì ngồi yên bất động, tính đợi đám người kia rời khỏi rồi mới hành động, để tránh bị người ngoài phát hiện thông qua đệ tử nội môn.

Dù có Ẩn Thân Phù đi chăng nữa, cũng không thể chủ quan.

Trong lúc đợi, Phượng Khê tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức.

Phía bên này, Phượng Khê dưỡng thần, còn Mộc Kiếm và mấy tiểu linh sủng thì đảm nhận nhiệm vụ canh gác.

Mộc Kiếm trong lòng uất ức khỏi nói!

Khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng để chuẩn bị bị mắng, kết quả chưa kịp bị mắng xong đã phải nghĩ cách... bị mắng lại!

Nó còn phải vắt óc nghĩ ra mấy câu chửi mới, bằng không hiệu quả giảm sút mất.

Hay là... tìm Heo Vàng với bọn nó xin ít câu chửi? Tụi nó chắc chắn rất nhiệt tình cung cấp!

Nhưng mà… làm vậy hơi mất mặt nhỉ?

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Mộc Kiếm quyết định thử nhờ Tiểu Chim Béo. Dù sao bình thường nó cũng hay bị con chim kia “bón phân” vào mặt, coi như lần này huề nhau!

Tiểu Chim Béo lập tức đồng ý vui vẻ, chửi Mộc Kiếm là sở trường của nó rồi, chỉ là chưa có cơ hội!

Có điều, giờ chưa được mắng vội, phải đợi lúc Phượng Khê sắp ra tay mới bắt đầu buổi biểu diễn "chửi để kích sát khí".

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng đám người Thiên Khuyết Minh cũng nghỉ ngơi xong, triệu hồi phi thuyền, nghênh ngang rời đi.

Phải đợi cho đến khi phi thuyền mất tăm mất tích, Phượng Khê mới từ trên cây tụt xuống, trên người dán đầy Ẩn Thân Phù, tay vẫn luôn nắm chặt Trận Bàn.

Nàng không ngừng nghỉ, đi một mạch hơn mười dặm ra khỏi khu vực nguy hiểm, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nàng gọi ra Kim Vũ Điêu, con chim Đại Kim, để chở nàng vòng đường đi trước đám đệ tử Thiên Khuyết Minh, hướng về Huyền Thiên Tông.

Tốc độ của Đại Kim cực nhanh, dù đi đường vòng nhưng vẫn đến sớm hơn đám người kia.

Khi nhìn thấy cổng vào quen thuộc của Huyền Thiên Tông, khóe mắt Phượng Khê khẽ đỏ lên.

Dù biết đây chỉ là ảo cảnh, nàng vẫn không kìm được cảm giác như trở về nhà.

Đệ tử thủ vệ trước cổng nhìn thấy nàng liền đòi kiểm tra ngọc bài thân phận.

Mặc dù trên đó không ghi tên "Thạch Đa Đa", nhưng với bản lĩnh của Phượng Khê thì chẳng khó khăn gì, nàng khéo léo điều chỉnh một chút liền qua cửa ải dễ như chơi.

Dù sao đây chỉ là ảo cảnh, người canh gác cũng chẳng phải nhân vật gì quan trọng, linh trí cũng chỉ ở mức cơ bản.

Lúc bước qua ngưỡng cửa sơn môn, dù biết đây chỉ là ảo cảnh, trong lòng Phượng Khê vẫn không tránh khỏi hồi hộp, bởi vì mỗi lần nàng bước vào sơn môn trong quá khứ, đều phải quỳ xuống, nỗi ám ảnh đến nay vẫn còn.

editor: bemeobosua

May mà lần này bình an vô sự!

Nhìn cảnh sắc bên trong sơn môn, lòng Phượng Khê chợt xao động.

Nàng nhớ sư phụ, nhớ mấy vị sư huynh… trong lòng khẽ rung lên!

Nơi này sớm hơn đại lục Cửu U thật sự đến mười năm, nói cách khác, năm vị sư huynh của nàng lúc này vẫn là... mấy tiểu tử ranh con!

Dù là ảo cảnh… nàng cũng rất muốn nhìn xem!

Còn có vị sư phụ khi ấy nữa, không biết có còn keo kiệt như cũ không nữa?

Nhưng hiện tại việc gấp gáp nhất là phải tranh thủ thời gian gia cố trận pháp hộ phái của Huyền Thiên Tông, kẻo khi Thiên Khuyết Minh kéo tới lại trở tay không kịp.

Phải bảo vệ tông môn trước đã, sau đó, nàng sẽ lấy danh nghĩa tạp dịch nhóm lửa, tung hoành ngang dọc, xử đẹp đám cặn bã đó!

Lần đầu tiên Thạch Đa Đa ra trận… phải khiến bọn chúng biết thế nào là long trời lở đất!

Run rẩy đi là vừa, lũ rác rưởi Thiên Khuyết Minh!

Loading...