Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 779

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

779. Ngươi, qua —— đây —— đi!

Phượng Khê nghe thấy tiếng "Được rồi" kia phát ra từ miệng "Tiêu Bách Đạo", suýt nữa thì lộ diễn.

Tên sư phụ tiện nghi kia của nàng, tuy bình thường cũng biết co biết duỗi, nhưng phần lớn thời điểm vẫn giữ được chút dáng vẻ của chưởng môn.

Nếu là hắn thật, cùng lắm cũng chỉ nói một tiếng "Tốt", tuyệt đối không có chuyện nhả ra một câu “Được rồi” chân chó như vậy!

Thôi kệ đi, dù sao cũng chỉ là một tên công cụ hóa cảnh, đừng kỳ vọng quá cao làm gì.

Đám người Thiên Khuyết Minh bên kia thấy Mạnh Lập Hữu bị bắt giữ, lập tức rối loạn cả lên, định nhào tới cứu viện.

Phượng Khê cười lạnh một tiếng:

“Làm gì đấy? Tính lấy thịt đè người à?

Đám nội môn đệ tử các ngươi ở Điểu Minh cũng vô dụng quá rồi đấy?!

Đối phó một đứa tạp dịch Luyện Khí kỳ như ta, mà cũng phải đánh hội đồng sao?

Quả thật là mở rộng tầm mắt!

editor: bemeobosua

Tới đây đi!

Lên hết đi, dù gì mấy người cũng chẳng biết xấu hổ đâu!”

Đám nội môn đệ tử Thiên Khuyết Minh kiêu căng ngạo mạn, bị Phượng Khê móc mỉa một trận, cũng thấy chẳng đáng để lãng phí sức đánh một đứa tạp dịch châm lửa.

Bọn họ đoán chắc do Mạnh Lập Hữu nhất thời phát bệnh, chẳng liên quan gì đến cái tên Thạch Đa Đa tạp dịch kia. Với năng lực của mình, một người bất kỳ cũng có thể dễ dàng xử lý nàng.

Lúc này, Thời Quý Vũ, người vốn thân thiết với Mạnh Lập Hữu, lạnh mặt quát to:

“Thạch Đa Đa, mau thả người! Bằng không ta gi/ết ngươi!”

Phượng Khê ngoắc ngón tay:

“Ngươi, qua —— đây —— đi!”

Thời Quý Vũ cười lạnh, gọi phi kiếm ra, kiếm quang xé gió lao thẳng về phía Phượng Khê.

Phượng Khê lăn người né sang một bên, tuy tránh được kiếm quang, nhưng dáng vẻ có phần chật vật.

Thời Quý Vũ thấy thế càng thêm đắc ý.

Nhiều nhất năm chiêu, hắn có thể dễ dàng g/iết ch/ết Thạch Đa Đa này.

Hắn lập tức ra chiêu tiếp, Phượng Khê vẫn hiểm hiểm tránh thoát, nhưng lần này khoảng cách giữa nàng với hắn lại bị kéo gần hơn một chút.

Thời Quý Vũ trong lòng mừng rỡ. Ban đầu hắn định dùng kiếm quang ch/ém ch/ết nàng, bây giờ nàng tự dâng lên tận cửa, chi bằng bắt sống luôn!

Nghĩ đến đây, hắn tung ra kiếm quang để thu hút sự chú ý của Phượng Khê, đồng thời nhào tới, vươn tay trái định bắt nàng.

Nào ngờ, ngay khi sắp túm được nàng thì thức hải hắn như bị đập mạnh một cú, đau đến mức hét lên thảm thiết rồi ngã ngồi phịch xuống đất!

Phượng Khê đang vung cây đuốc cháy đỏ, chính diện tặng hắn một cú như trời giáng!

Sau đó nàng quay đầu, hô với Tiêu Bách Đạo phía sau:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-779.html.]

“Trói lại!”

"Được rồi!"

Lần này Tiêu Bách Đạo đáp còn ngọt hơn cả lần trước!

Hắn nhanh chóng bước lên, trói gọn Thời Quý Vũ đang bất tỉnh như một cái bánh chưng.

Phượng Khê phủi bụi trên người, ngẩng đầu nhìn sang đối diện:

“Còn ai muốn thử nữa?”

Dù Phượng Khê đã thắng hai trận liên tiếp, nhưng đám người Thiên Khuyết Minh kia vẫn không coi nàng ra gì.

Bọn họ cho rằng chắc do Mạnh Lập Hữu và Thời Quý Vũ có chút vấn đề về nguyên thần, dù gì đây cũng là lần diễn luyện đầu tiên, có chút trục trặc cũng bình thường.

Thế nên khi Phượng Khê tiếp tục khiêu chiến, lập tức có người lên tiếng:

“Thạch Đa Đa, ngươi chẳng qua là mèo mù vớ cá rán mà thôi! Một lần, hai lần thì có thể, nhưng ba lần, bốn lần thì đừng mơ! Vũ Lương Tân ta sẽ thay mặt mọi người ‘chăm sóc’ ngươi!”

Phượng Khê nhíu mày, giọng lười biếng:

“Đúng là Điểu nhân thì toàn nói nhảm. Muốn đánh thì đánh lẹ lên, nói nhảm nhiều thế làm gì?!”

Vũ Lương Tân nhớ bài học từ hai tên trước, không hề có ý định bắt sống nàng, lên là tung sát chiêu ngay, khiến Phượng Khê xoay như chong chóng, vừa đánh vừa né thở hồng hộc.

Tiêu Bách Đạo đứng phía sau làm “áp trận”, sốt ruột đến mức suýt nhảy lên:

“Ngươi đánh bằng kiếm đi chứ! Cứ cầm cây đuốc kia làm gì?!

A đúng rồi, tạp dịch không đủ tư cách lên Vạn Kiếm Bích lấy linh kiếm, nàng căn bản không có kiếm!

Nhưng cho dù không có linh kiếm, dùng kiếm gỗ cũng còn hơn cái gậy lửa đó mà?!

Mộc Kiếm nhà ta mạnh hơn cái côn kia gấp mấy lần!”

Bên kia, Mộc Kiếm đang ấm ức muốn nổ tung.

Nó đã tăng nhiệt cả buổi trời, kết quả Phượng Khê còn không cho nó cơ hội ra sân biểu diễn. Vậy chẳng phải nó bị mắng oan uổng à?!

Quan trọng là nó còn phải thỉnh thoảng tự chửi mình vài câu để giữ trạng thái, nếu không đến lúc nàng gọi, lại không kịp mắng thì hỏng bét!

May mà nó thông minh, đã nhờ Tiểu Chim Béo phụ trách phần tự mắng rồi.

Không thì chỉ dựa vào một mình nó, mắng không khéo cũng mệt chế/t!

Phượng Khê đương nhiên có tính toán riêng.

Để không bại lộ thân phận, nàng không thể dùng chiêu mạnh, cũng không thể thả linh sủng, nên con át chủ bài của nàng chính là kiếm quang từ Mộc Kiếm.

Chưa đến lúc cần, nàng sẽ không tùy tiện sử dụng.

Cũng may đám Thiên Khuyết Minh kiêu ngạo, chỉ cần dùng “thức hải đại bản gạch” là đủ khiến bọn chúng ăn hành.

Để tránh thần thức đại bản gạch làm lộ thân phận, nàng còn chỉnh sửa lại nó, định biến thành cái chày cán bột.

Ai ngờ tay nghề non quá, chỉnh xong nó lại thành... một cục tròn tròn…

Giống hệt một… con rùa.

Phượng Khê nghi ngờ chắc là do bình thường nàng hay vẽ rùa con và rùa to lên cái bản gạch, nên giờ thần thức bản gạch cũng có tình cảm đặc biệt với hình dạng đó...

Loading...