Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 781
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
781. Ai bảo ngươi thích nổi danh làm chi!
Mạnh Lập Hữu dĩ nhiên chẳng phải gặp qu/ỷ, mà là bị Phượng Khê âm thầm dùng “Hào Quang Thánh Nhân” chọi thẳng mặt, còn tiện tay cộng thêm vài tầng uy lực.
Phượng Khê hỏi:
“Các ngươi là người đại lục Thiên Khuyết, vậy làm sao lại lọt vào địa bàn Cửu U bọn ta? Lẽ nào hai đại lục có thông đạo?”
Mạnh Lập Hữu rõ ràng không muốn trả lời, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
Phượng Khê bật cười:
“Nếu ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép. Vậy ta đi hỏi Thời Quý Vũ cho tiện.
Dù sao thì… ta chỉ cần một người trả lời, một người kiểm chứng là đủ. Ba người các ngươi, kiểu gì cũng có một tên dư thừa.
Người dư thừa… đành để Đông trưởng lão xử lý vậy.”
Mạnh Lập Hữu vừa nghe đến hai chữ “ướp thịt khô”, thấy Đông trưởng lão đã lăm le rút kiếm, bèn hoảng hốt khai ra ngay:
“Ta nói! Ta nói! Bọn ta là dùng cách ‘nguyên thần phóng thích’ để tiến vào đây, còn có thông đạo hay không thì ta không rõ. Dù sao lúc mở mắt ra thì đã bị b.ắ.n vào trung tâm Rừng Sương Mù.”
Phượng Khê đã đoán trước điều đó, dù sao đám người này cũng từ trong Rừng Sương Mù mà ra.
Chỉ là… nàng hơi nghi hoặc. Rõ ràng nàng đã phá hủy sợi xích thời không kia, chẳng lẽ Thiên Khuyết Minh đã tìm được phương án thay thế?
Đúng rồi… lúc trước ở chiến trường thượng cổ, Nhan tướng quân chưa từng nhắc đến xích thời không. Chứng tỏ người của Thiên Khuyết Minh có lẽ vẫn còn cách khác để vượt giới.
Vậy thì… họ chế tạo xích thời không để làm gì?
Phượng Khê bắt đầu vòng vo hỏi Mạnh Lập Hữu, nhưng đáng tiếc chẳng moi được tin gì ra từ miệng hắn.
Cũng dễ hiểu thôi, hắn chỉ là đệ tử nội môn, kiến thức hạn chế là điều bình thường.
Để chắc chắn, Phượng Khê lại hỏi Thời Quý Vũ, kết quả cũng y hệt.
Nàng bèn hỏi tiếp:
“Còn chuyện các ngươi chế/t rồi mà sống lại thì sao? Là thế nào?”
Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão lập tức dựng tai lên nghe. Đây mới là điều họ quan tâm nhất!
Thời Quý Vũ chu môi:
“Đã bảo là bọn ta là do nguyên thần phóng thích… à…”
Còn chưa nói hết câu, một tiếng hét thảm vang lên. Cả người hắn bỗng hóa thành hư vô.
Chỉ còn lại một bộ y phục và một chiếc nhẫn trữ vật rơi trên đất.
Cảnh tượng quá đỗi bất ngờ khiến mọi người trợn tròn mắt.
“Hắn, hắn biến mất thật rồi? Gì vậy?”
“Nhìn chẳng giống bỏ trốn, giống bị diệt sát nguyên thần hơn…”
“Nếu là nguyên thần tự bạo thì chúng ta phải bị ảnh hưởng chứ? Mà không có gì xảy ra… Có khả năng là bị cấm chế trong thần thức kích hoạt?”
…
Phượng Khê nhanh tay lẹ mắt nhặt lấy chiếc nhẫn trữ vật, thần thức quét vào trong.
Nhưng chỉ thấy vài viên đan dược cấp thấp và chút linh thạch. Nàng thất vọng, đưa nhẫn cho Tiêu Bách Đạo.
Xem ra, người của Thiên Khuyết Minh không được mang theo đồ tốt, có lẽ để kích phát tiềm năng, nên cố tình không trang bị đầy đủ.
Tiêu Bách Đạo xem qua, cũng chỉ đành thu nhẫn vào, rồi hỏi:
“Ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không? Sao hắn tự dưng tan biến?”
Phượng Khê lắc đầu, nhưng trong lòng đã có phỏng đoán.
Người bên ngoài chắc chắn đang theo dõi mọi động tĩnh trong trận. Trước đó, Mạnh Lập Hữu và Thời Quý Vũ chỉ lảm nhảm những điều không quan trọng nên không bị can thiệp. Nhưng đến lúc suýt lộ bí mật về "khởi tử hoàn sinh", thì lập tức bị bịt miệng.
Rõ ràng, người của Thiên Khuyết Minh rất cẩn trọng. Dù trong cảnh giới hóa cảnh Cửu U vẫn không để lộ bí mật sống lại.
Phượng Khê đi tới trước mặt Mạnh Lập Hữu, hỏi:
“Ngươi chắc chắn biết chuyện gì vừa xảy ra. Mau nói đi.”
Mạnh Lập Hữu lắc đầu.
Hắn không dám nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-781.html.]
Hắn đoán Thời Quý Vũ bị ép cắt đứt nguyên thần liên kết, chắc chắn bị thương nặng.
Tuy ch/ết hẳn trong cảnh Cửu U cũng gây tổn thương cho nguyên thần, nhưng vẫn còn nhẹ hơn bị cưỡng ép ngắt kết nối như vậy.
Cho nên… thà chế/t, hắn cũng không dám nói bậy.
Phượng Khê làm ra vẻ thông cảm, dịu dàng nói:
“Thôi được, ngươi không muốn nói cũng không sao. Vậy ta hỏi chuyện khác nhé.
Ngươi nói mình là đệ tử nội môn của Thiên Khuyết Minh, vậy bọn ngươi còn có đệ tử thân truyền nữa đúng không?
Họ lợi hại lắm hả?”
Mạnh Lập Hữu thấy câu hỏi này chẳng động đến cấm kỵ, liền nói thật:
“Đương nhiên! Nếu là đệ tử thân truyền bị ‘bắn’ tới, tu vi ít nhất là Hóa Thần trung kỳ, thậm chí hậu kỳ!
Còn nếu là trưởng lão thì chắc chắn là Hóa Thần đại viên mãn, tương đương với tu sĩ cao cấp nhất của các ngươi đấy!”
Phượng Khê làm bộ kinh ngạc, Tiêu Bách Đạo và mọi người thì lạnh cả sống lưng.
Mạnh Lập Hữu rất hài lòng với hiệu quả thị uy này.
Trong lòng hắn nghĩ: “Một lũ sâu kiến mà thôi, chỉ nên biết kính sợ Thiên Khuyết Minh bọn ta!”
Nghĩ đến đây, hắn bèn khoe khoang tiếp, chẳng cần đợi Phượng Khê hỏi:
“Ta nói này, không chỉ tu vi đâu. Cả phương diện chế phù, luyện khí,… cũng mạnh hơn các ngươi cả trăm lần!
Không phải ta khoác lác, ngay cả đại trận hộ phái của Huyền Thiên Tông, ở trong mắt chúng ta chẳng khác gì đồ chơi. Tùy tiện cũng có thể phá tan…”
Hắn nói tới đây thì khựng lại.
Nếu Huyền Thiên Tông yếu đến vậy… sao không ai tới cứu hắn?
Phượng Khê nhìn ra tâm tư hắn, liền cười:
“Ngươi có phải đang thắc mắc sao không ai tới cứu ngươi không?
Chuyện đơn giản thôi, bọn họ muốn xem trò cười của ngươi đó!
Ai bảo ngươi thích nổi danh làm gì cho người ta ghen ghét?
Cũng đúng mà. Người ưu tú quá dễ bị đố kỵ, ngươi giỏi hơn bọn họ, nên đương nhiên bị ‘xếp hàng’ cho xui.”
Mạnh Lập Hữu: “…”
Mặc dù biết rõ nàng đang lừa mình, nhưng… sao nghe cũng thấy hợp lý ghê.
Thật ra Phượng Khê còn muốn hỏi tiếp, nhưng nhớ lại cái kết của Thời Quý Vũ, nàng sợ gây nghi ngờ, nên kiếm cớ giao cho Tiêu Bách Đạo tiếp tục tra hỏi.
Tiêu Bách Đạo hỏi rất nhiều, nhưng Mạnh Lập Hữu chỉ dám chọn vài chuyện vặt để trả lời.
Dù vậy, Phượng Khê vẫn chắt lọc được chút thông tin hữu ích.
editor: bemeobosua
Lúc này, Vũ Lương Tân đã tỉnh.
Phượng Khê nháy mắt với Đông trưởng lão.
Đông trưởng lão còn tưởng lại chuẩn bị… ướp thịt. Nhưng Phượng Khê chỉ nói một câu:
“Làm thịt luôn đi, xem thử hắn khởi tử hoàn sinh thế nào.”
Đông trưởng lão hơi tiếc nuối, nhưng vẫn theo lệnh, một kiếm lấy mạng Vũ Lương Tân.
Chưa đầy hai chục hơi thở sau, thân ảnh Vũ Lương Tân lại xuất hiện ở góc Tây Bắc quảng trường.
Ban đầu thân thể còn mờ mờ, sau đó nhanh chóng ngưng thực.
Sau khi sống lại, tu vi và thể lực hắn đều phục hồi nguyên trạng, lập tức tính đào tẩu.
Nhưng Tiêu Bách Đạo đã sớm mai phục, lần nữa bắt về.
Trong suốt quá trình này, Phượng Khê vẫn ung dung trò chuyện với Mạnh Lập Hữu:
“Thấy chưa? Nhờ ta chọn ngươi đấy nhé!
Bằng không ngươi cũng bị ch/ết đi sống lại như hắn rồi!”
Mạnh Lập Hữu: “Ta… cảm ơn ngươi nhiều nha…”