Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 782

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

782. Thầy trò ta quả đúng là có duyên sâu nợ nặng nha!

Sau khi Vũ Lương Tân bị bắt, Phượng Khê lập tức để Đông trưởng lão mang hắn đi luyện cát.

Ấy vậy mà... hắn vẫn chưa chế/t!?

Mãi đến lần thứ năm thì mới không thấy nhúc nhích nữa.

Trên mặt đất chỉ còn sót lại một bộ y phục cùng một chiếc nhẫn trữ vật.

Phượng Khê nhanh chân chạy lại, nhặt chiếc nhẫn trữ vật kia lên.

Dù trong nhẫn của Thời Quý Vũ chẳng có gì giá trị, nhưng lỡ đâu tên Vũ Lương Tân này lại có của ngon vật lạ thì sao?

Tiêu Bách Đạo và đám người phía sau: “...”

Hồi nãy lúc đánh nhau sao không thấy ngươi hăng hái thế hả?!

Chẳng mấy chốc, Phượng Khê mặt mày chán nản đưa nhẫn trữ vật cho Tiêu Bách Đạo, rồi quay sang hỏi Mạnh Lập Hữu:

“Các đệ tử nội môn của Thiên Khuyết Minh các huynh đều nghèo như vậy à?”

Mạnh Lập Hữu bĩu môi: “Ngươi tưởng ai cũng như mấy người các ngươi chắc?! Chúng ta tùy tiện kéo một người thân thích ra cũng đủ tiền đè ch/ết ngươi đấy!”

Phượng Khê mắt sáng rực: “Thật không? Các ngươi giàu dữ vậy sao?”

Mạnh Lập Hữu không hiểu sao nàng kích động kiểu gì, nhưng vẫn thành thật đáp:

“Đương nhiên thật! Nội môn đệ tử bọn ta mỗi tháng lĩnh tài nguyên tu luyện mà quy ra linh thạch cũng cả triệu rồi, chưa kể còn bao nhiêu nguồn thu khác.”

Phượng Khê: (✧◡✧)

Sớm muộn gì ta cũng phải dạo một vòng ở Thiên Khuyết Minh mới được!

Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Tổ sư gia Trường Sinh Tông lại tặng nàng một đống hộp ngọc, hóa ra là để nàng đem theo đi nhập hàng ở Thiên Khuyết Minh đây mà!

Bởi vì rất nhiều thiên tài địa bảo chỉ có thể giữ trong hộp ngọc, nếu để trong nhẫn trữ vật thì rất dễ biến chất.

Lão Tổ sư giữ cửa quả là chu đáo nha!

Phượng Khê cố nén kích động, hỏi Mạnh Lập Hữu:

“Vũ Lương Tân kia chắc ch/ết thật rồi ha? Vậy có phải chỉ cần gi/ết mấy người các ngươi năm lần thì sẽ ch/ết thật đúng không?”

Mạnh Lập Hữu ánh mắt lóe lên, im lặng không đáp.

Phượng Khê nhếch môi cười: “Thật ra không cần ngươi trả lời, ta nhớ ngươi ch/ết ba lần rồi, giờ ta g/iết thêm hai lần nữa là biết thôi.”

Mạnh Lập Hữu nghe nàng nói vậy, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm.

Dù bị gi/ết hẳn trong hóa cảnh sẽ khiến thần thức bị tổn thương, nhưng so với bị tra tấn kiểu này thì vẫn còn đỡ chán!

Muốn ch/ết!

Cầu ch/ết nhanh!

Nhưng ai ngờ Phượng Khê lại đổi giọng: “Bất quá, ta với ngươi cũng coi như có chút giao tình, sao ta nỡ ra tay độc ác cho được.

Vậy đi, ngươi cứ ở lại Huyền Thiên Tông làm khách, sáng mai ta ra ngoài bắt vài tù binh khác vào thử nghiệm xem sao.”

Mạnh Lập Hữu: “...”

Không nói đến chuyện hai người có giao tình hay không, nhưng ngươi nói bắt người là bắt được à?

Ngươi tưởng ngươi là ai chứ?

Ngươi chẳng phải một con nhóc nhóm lửa quèn à?!

Nhưng mà nghĩ lại những việc Phượng Khê đã làm... hắn lại thấy hơi do dự.

Hắn thăm dò hỏi: “Ngươi... thật sự chỉ là người nhóm lửa của Huyền Thiên Tông à?”

Phượng Khê liếc hắn một cái: “Dĩ nhiên! Không vậy thì ta moi đâu ra nhiều gia vị để ướp ngươi thế chứ?”

Mạnh Lập Hữu: “...”

Lúc này, Tiêu Bách Đạo mở miệng:

“Này, từ nay về sau ngươi khỏi phải hầu hạ trong thiện đường nữa. Mặc dù ta có năm đệ tử, nhưng bọn chúng chẳng đứa nào ra hồn, hay là để ta thu ngươi làm quan môn đệ tử đi!”

Phượng Khê: “...”

Thầy trò ta đúng là duyên sâu nợ nặng thật đó!

Vào tận trong hóa cảnh rồi mà sư phụ còn nghĩ đến thu đồ đệ?

Theo logic thông thường, cái đĩa bánh rơi từ trên trời này nàng không nên từ chối, thà thuận nước đẩy thuyền nhận luôn.

Huống chi... nàng đang muốn gặp năm vị tiểu sư huynh kia một chút.

Thế là, nàng quỳ xuống dập đầu: “Đệ tử Thạch Đa Đa bái kiến sư phụ!”

Tiêu Bách Đạo hai tay đỡ nàng dậy, cười híp cả mắt, miệng không ngớt gọi: “Đồ đệ bảo bối!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-782.html.]

Phượng Khê thầm nghĩ, Thiên Khuyết Minh chắc chắn nắm giữ rất nhiều tư liệu, nhưng dù có đầy đủ thì cũng chỉ là chữ nghĩa phẳng lì. Qua hóa cảnh rồi thì mọi đặc điểm cá nhân đều bị khuếch đại.

Ví dụ như Tiêu Bách Đạo, ngày thường tuy đúng là kiểu “có sữa là mẹ”, nhưng vẫn giữ thể diện.

Còn trong hóa cảnh này, ông ta y như cái cây thành tinh vậy!

Mộc Kiếm: “...”

Ta có liên quan gì trong vụ này không hả?! Sao lại lôi ta vô làm chi?!

Phượng Khê ngỏ ý muốn gặp năm vị sư huynh. Dù Tiêu Bách Đạo cảm thấy hiện tại nên lo chuyện đại sự hơn, nhưng đồ đệ bảo bối đã mở lời thì không tiện từ chối.

Thế là ông cho người đưa cả năm đệ tử đến.

Chẳng mấy chốc, Phượng Khê thấy năm phiên bản “mini” của các sư huynh. Lớn nhất là Giang Tịch, trông cũng chỉ mới mười tuổi.

Quân Văn thì trông như đứa trẻ ba bốn tuổi.

Nhưng dù tuổi còn nhỏ, tính cách thì chẳng sai khác gì sau này.

Đại sư huynh Giang Tịch thì trầm ổn, Nhị sư huynh Bùi Chu mê làm đẹp, Tam sư huynh Dung Tranh cứng nhắc, Tứ sư huynh Cảnh Viêm hay u sầu, còn Ngũ sư huynh Quân Văn... thì rắm thúi. =)))

Phượng Khê lén lút lấy Lưu Ảnh Thạch ra ghi hình.

Đây là tuổi thơ quý giá đó nha!

Tiêu Bách Đạo kể sơ qua tình hình. Dù năm đồ đệ còn nhỏ, nhưng đều là trụ cột tương lai Huyền Thiên Tông, nên không cần giấu giếm.

Nghe xong, năm sư huynh nhỏ chào hỏi xong đều lần lượt tặng lễ gặp mặt cho Phượng Khê.

editor: bemeobosua

Dù không ai giàu có, nhưng lễ nghi vẫn đâu ra đó.

Giang Tịch thấy nàng cầm cây đuốc, liền tặng nàng một thanh kiếm, dù không phải linh kiếm nhưng cũng mạnh hơn cây đuốc nhiều.

Bùi Chu tặng nàng một lá linh phù cấp thấp, với tuổi hắn mà biết chế phù là hiếm lắm rồi.

Dung Tranh tặng nàng... một cuốn Môn Quy Huyền Thiên Tông.

Cảnh Viêm mặt lạnh như tiền tặng nàng một con thỏ nhỏ bằng gỗ.

Còn Quân Văn thì tặng nàng mười viên linh thạch, là toàn bộ tài sản của hắn rồi.

Phượng Khê không nói nên lời, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả, chẳng phân rõ đâu là hiện thực đâu là ảo cảnh nữa.

Hóa cảnh Cửu U do Thiên Khuyết Minh dựng nên cũng quá thật đi chứ!

Tình cảm nhân tính nắm bắt tinh tế đến đáng sợ.

Bọn họ làm sao mà làm được vậy?

Phượng Khê đè nén nghi hoặc, nhìn sang Tiêu Bách Đạo:

“Sư phụ, còn lễ gặp mặt của người đâu?”

Tiêu Bách Đạo ho nhẹ mấy tiếng, chỉ tay vào Mạnh Lập Hữu: “Con tháo cái nhẫn trữ vật trên tay hắn xuống đi, vi sư tặng con cái đó.”

Phượng Khê: “...”

Ta bảo ngài học người ta tặng lễ, không phải bảo ngài vượt mặt họ về độ keo kiệt nha!

Sư phụ thật mà còn không keo như ngài đâu!

Mạnh Lập Hữu cũng thấy Tiêu Bách Đạo chẳng phải thứ tốt đẹp gì!

Ngươi tặng lễ mà đòi xài đồ của ta là sao hả?!

Dù ta là tù binh thì ngươi cũng đừng ép người quá đáng vậy chứ!

Huống hồ hiện tại chỉ còn mỗi mình ta là tù binh, ngươi không biết quý ta thì cũng nên ưu đãi ta vài phần đi chớ!

May mà Phượng Khê không thật sự lấy nhẫn của hắn, mà quay sang nói với Tiêu Bách Đạo:

“Sư phụ, con không ưa cái nhẫn của hắn. Nghe nói Vạn Kiếm Bích của tông môn chúng ta có linh kiếm, để con lên đó lấy một thanh nha!”

Tiêu Bách Đạo vẻ mặt đau khổ: “Con muốn đi thì cứ đi, chỉ là… con chắc lĩnh ngộ được kiếm thế trong thời gian ngắn sao?”

Phượng Khê chẳng mấy để tâm, thuận miệng đáp:

“Thử mới biết chứ sao! Có điều, mấy người đừng đi theo con làm gì, lỡ đâu thất bại ê mặt thì quê lắm, con tự đi là được rồi.”

Tiêu Bách Đạo dĩ nhiên không đồng ý, nhưng thấy Phượng Khê khăng khăng, đành phải gật đầu cho qua.

Vẫn là câu nói cũ: Dù sao cũng chỉ là công cụ người ta, hà tất phải bận tâm quá mức?

Vậy nên, một mình Phượng Khê đi đến Vạn Kiếm Bích lấy kiếm.

Dĩ nhiên nàng chẳng thật sự định lấy kiếm, mục đích chỉ là tạo cơ hội cho Mộc Kiếm đi qua cho thuận đường.

Dù sao chỉ cần bên cạnh nàng không có người của Thiên Khuyết Minh, ngoại giới sẽ không thấy được chuyện gì xảy ra ở đây.

Cho nên, sau một canh giờ, Phượng Khê tay trái xách một cây đuốc cháy đỏ rực, tay phải vác theo một thanh kiếm đỏ au mà trở về…

Loading...