783. Ôm cây đợi thỏ mà vui vẻ thế này, ai hiểu được chứ?
Cũng chẳng biết có phải vì mình chửi cây kiếm này ác độc quá không, mà giờ Mộc Kiếm đỏ rực như má/u, nhìn sao cũng không giống kiếm linh nghiêm túc cho lắm.
Thế nhưng Mộc Kiếm lại không nghĩ thế. Đỏ thì vẫn là đỏ, nó chính là một trong những thanh kiếm linh nổi danh nhất trong thiên hạ kia mà!
Quả nhiên, lúc Tiêu Bách Đạo và đám người đi theo nhìn thấy Mộc Kiếm, ai nấy đều nghẹn lời, biểu cảm phức tạp khỏi bàn.
Cái thứ này mà gọi là linh kiếm á? Nhìn giống hàng tồn kho bị Thạch Đa Đa lục được từ xó xỉnh nào đó thì có!
Tiêu Bách Đạo nhìn Mộc Kiếm một cái, rồi quay sang hỏi Phượng Khê:
"Đồ nhi à, tuy ông trời có vẻ phù hộ cho Huyền Thiên Tông ta, đại trận hộ phái cũng được tăng uy lực đáng kể, nhưng trận này hao tốn linh thạch dữ lắm, chúng ta chống đỡ không được bao lâu nữa đâu.
Hay là ta truyền tin cho ba phái còn lại, nhờ bọn họ đến viện trợ? Ý con thế nào?"
Phượng Khê đáp ngay:
"Ba phái kia cách chúng ta xa lắm, nước xa không cứu được lửa gần đâu, sư phụ ạ.
Huống hồ, tuy Mạnh Lập Hữu chưa ra tay với bọn họ, nhưng ai dám chắc bọn họ không đang diễn trò để dụ chúng ta mắc câu?
Lỡ như bị điệu hổ ly sơn, thì lúc đó có hối cũng không kịp!"
Tiêu Bách Đạo gật đầu: "Con nói cũng có lý. Vậy bước tiếp theo, con định làm gì?"
Phượng Khê mỉm cười: "Con có một cách như vầy..."
Nàng thao thao bất tuyệt một hồi, Tiêu Bách Đạo cùng mọi người cứ thế gật đầu lia lịa.
Ngay cả Giang Tịch và năm tiểu đệ tử bé tí cũng gật đầu như gà mổ thóc.
Tiểu sư muội đúng là thông minh ghê!
Dù thật ra tiểu sư muội tuổi lớn hơn bọn họ, nhưng nhập môn sau thì vẫn phải ngoan ngoãn gọi là "tiểu sư muội" thôi.
Lúc Phượng Khê cùng Tiêu Bách Đạo bàn kế sách, nàng đã sớm sai người trói gô Mạnh Lập Hữu lại. Nếu không, làm việc gì cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nhỡ đâu bị kẻ ngoài phát hiện thì toi.
Cũng vì thế mà dù đã biết rõ người của Thiên Khuyết Minh sau khi ch/ết năm lần sẽ "biến mất", cũng biết có thể dùng thần thức đánh vào quầng sáng phía sau để kết liễu đối phương, nhưng nàng vẫn giả bộ như chẳng biết gì cả.
Phượng Khê làm việc luôn cẩn trọng. Tin tức nàng lấy được ở chiến trường thượng cổ chưa chắc đã chính xác, mà thời gian lại lâu như thế, biết đâu nguyên thần của người Thiên Khuyết Minh giờ đã thay đổi?
Lần này tiện thể thử nghiệm luôn.
Sau khi bàn bạc xong vài chi tiết với Tiêu Bách Đạo, nàng ngáp dài rồi nói:
"Vậy thì cứ làm vậy đi. Con tìm chỗ chợp mắt một chút, mai dậy rồi dọn sạch đám tàn dư của Thiên Khuyết Minh sau."
Tiêu Bách Đạo bèn sai Quân Văn và Cảnh Viêm nhường viện tử cho nàng ở.
Mấy viện khác thì thôi khỏi bàn, xà nhà với cửa nẻo đều bị dỡ bán lấy tiền hết rồi, không còn chỗ ở được.
Phượng Khê cũng chẳng khách sáo, bước thẳng vào viện của Quân Văn, ngã cái rầm xuống là ngủ.
Mộc Kiếm thì lén chọt chọt Tiểu Chim Béo, thì thầm:
"Ngươi nói xem, sao tâm chủ nhân chúng ta lại lớn thế nhỉ? Nàng vào đây đã lâu thế rồi mà không lo Trường Sinh Tông tí nào sao?"
Tiểu Chim Béo liếc mắt nhìn nó: "Lo thì phải là Trường Sinh Tông mới đúng."
Mộc Kiếm: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-783.html.]
Nó ngẫm kỹ lại, ừ thì, nghe cũng hợp lý ghê.
Nếu Phượng Khê cứ mãi ở trong Vạn Phù luyện tâm động không ra, Trường Sinh Tông khéo hoảng đến phát khóc.
Dù trước đó Phượng Khê có nói với Phan trưởng lão là "tự gánh hậu quả", nhưng nếu thật sự nàng xảy ra chuyện…
Dù là Bắc Vực hay tứ đại thế gia cũng sẽ không để yên đâu.
Trong khi Phượng Khê ngủ ngon lành, đệ tử Thiên Khuyết Minh bên ngoài vẫn điên cuồng công phá đại trận hộ phái của Huyền Thiên Tông.
Bọn chúng mười phần thắc mắc:
Không phải nói đại trận hộ phái của Huyền Thiên Tông yếu lắm sao? Sao đánh hoài đánh mãi chẳng suy suyển gì?
Thật sự là gặp qu/ỷ rồi!
Không chỉ trận pháp kiên cố bất ngờ, mà còn liên tục hiện ra cái tên Thạch Đa Đa quèn làm tạp vụ.
Nha đầu đó nhất định có bí mật gì che giấu. Bằng không, sao Mạnh Lập Hữu và hai người kia lại bị bắt?
Chờ phá được đại trận, việc đầu tiên là gi/ết ch/ết Thạch Đa Đa!
Lúc đầu còn tính đánh vài đợt rồi nghỉ, ai dè Huyền Thiên Tông cứ trong trận la hét khiêu khích, khiến người Thiên Khuyết Minh tức đến nỗi thức trắng đêm tấn công liên tục.
Nhưng cũng không uổng công, đến rạng sáng, đại trận hộ phái bắt đầu rạn nứt!
Bọn chúng lập tức mừng rỡ như điên: chỉ cần cố thêm chút nữa, trận pháp sẽ rách toạc!
Thế là từng tên điên cuồng dốc sức đánh phá.
Vết nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng cũng hé ra một khe đủ một người chui qua.
Cả đám chen lấn lao vào như ong vỡ tổ!
editor: bemeobosua
Bởi vì nếu thể hiện tốt, có khi được trưởng lão nào đó ngoài trận để mắt tới, rồi được chọn làm thân truyền đệ tử thì sao!
Thế nên, cơ hội lần này phải nắm chắc!
Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười tên lọt vào bên trong.
Đúng lúc đó, khe hở trong trận pháp bỗng khép lại, đại trận lập tức trở lại như cũ.
Hơn mười tên kia đứng ch/ết trân tại chỗ, rồi đột nhiên tỉnh ngộ: Không xong rồi, trúng bẫy rồi!
Bọn chúng định quay ra thì phát hiện, bị nhốt trong Ảo Trận.
Dù tu vi của bọn chúng không thấp, phá Ảo Trận cũng không khó, nhưng vẫn bị trì hoãn mất hơn mười nhịp thở.
Chừng đó là quá đủ để Phượng Khê ném trứng từng đứa một!
Chưa kể Tiêu Bách Đạo và người Huyền Thiên Tông cũng đã mai phục sẵn, đợi Phượng Khê ra tay xong là bổ đao luôn.
Lấy thế chủ động đánh bọn mất cảnh giác, hiệu quả quả thật tuyệt vời!
Mười mấy tên bị dụ vào, trong nháy mắt đã hoàn toàn mất khả năng chiến đấu.
Đám người Tiêu Bách Đạo trong lòng vui như mở hội!
Ôm cây đợi thỏ mà vui vậy, ai hiểu được chứ?!