Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 784
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
784. Chất vấn hắn, lý giải hắn, trở thành hắn.
Phượng Khê liếc nhìn mười sáu tên tù binh vừa mới "ra lò", ánh mắt tràn đầy khinh thường:
"Xem ra mấy người bộ tộc Điểu Minh các ngươi, cái đầu quả nhiên không dùng được thật!
Một mưu kế đơn giản thế mà cũng nhìn không ra?
Sau này các ngươi khỏi cần gọi là Điểu Minh nữa, gọi luôn là ‘Ngốc Minh’ cho rồi!
Nào là đệ tử nội môn, nào là tu vi Hóa Thần? Không có đầu óc thì mạnh mẽ để làm gì hả?!
Chỉ cần có tí chất xám thôi cũng biết phải mở rộng lối vào trước, rồi mới cho người vào.
Như vậy chí ít còn có thể tránh rơi vào thế bị động!
Ta thấy các ngươi còn chẳng bằng ba tên bị ta bắt lúc đầu ấy, ít ra ba tên đó còn gan to!"
Đám tù binh nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ ngầu trừng Phượng Khê, hận không thể dùng ánh mắt giế/t ch/ết nàng cho hả giận.
Lần này đúng là bọn họ quá chủ quan!
Một phần là vì xem thường Huyền Thiên Tông, phần còn lại là vì muốn lập công mà nôn nóng.
Sau một hồi "múa mồm", Phượng Khê liền sai người áp giải bọn chúng ra quảng trường.
Mạnh Lập Hữu cũng bị lôi theo.
Mấy tù binh đứng, riêng Mạnh Lập Hữu thì ngồi.
Phượng Khê cười híp mắt hỏi hắn:
"Ở đây có ai từng gây thù chuốc oán với ngươi không? Chỉ ra đi, ta gi/ết hắn trước cho!"
Mạnh Lập Hữu đâu có ngu, biết rõ Phượng Khê đang muốn ly gián, liền cúi đầu không hé răng.
Phượng Khê liếc mắt ra hiệu cho Đông trưởng lão, người sau lập tức hưng phấn đến mức suýt nữa muốn… ướp thịt khô tại chỗ.
Mạnh Lập Hữu sợ tới mức chỉ đại một người:
"Chính... chính hắn đi!"
Dù sao thì, ch/ết người ta còn hơn bản thân bị lóc thịt!
Tên bị chỉ mặt nổi khùng chửi um lên:
"Mạnh Lập Hữu! Đồ hèn! Chờ ra được rồi, cả đời này ta không tha cho ngươi!"
Phượng Khê thầm cười, biết rõ tên kia suýt thì buột miệng nói "chờ ra ngoài", một cái sơ hở ch/ết người.
Nàng cũng không muốn phí lời, liền bảo Tiêu Bách Đạo và những người khác g/iết hắn năm lần liền.
Sau lần chế/t thứ năm, hắn chỉ còn lại một bộ y phục và một chiếc nhẫn trữ vật.
Phượng Khê thì chẳng còn hứng thú gì với nhẫn trữ vật nữa, vì bên trong toàn đồ lặt vặt không đáng giá.
Không ngờ Tiêu Bách Đạo lại nhặt chiếc nhẫn ấy lên, đưa cho nàng:
"Đồ nhi bảo bối, con xem thử bên trong có gì hợp ý không, nếu có thì cứ giữ."
Phượng Khê nghĩ bụng, chậc, đúng là thú nuôi đáng tin!
Nàng dùng thần thức quét qua, phát hiện cái nhẫn này chẳng khác gì của Thời Quý Vũ, liền tiện tay đưa lại cho sư phụ.
Sau đó, nàng bảo Mạnh Lập Hữu tiếp tục chọn người.
Mạnh Lập Hữu lúc này cũng chẳng còn gì để mất, liền tiếp tục chỉ đại, chọn một tên bình thường hắn vốn không ưa.
Phượng Khê lại sai người g/iết hắn năm lần…
Chớp mắt, Mạnh Lập Hữu đã chỉ sáu người, tất cả đều bị gi/ết gọn.
Lúc đầu hắn còn thấy có lỗi với đồng môn, giờ thì lại bắt đầu cảm thấy… quyền sinh sát trong tay, đúng là khoái thật!
Nhưng Phượng Khê không cho hắn chọn nữa, mà quay sang những người còn lại:
"Lần này, để các ngươi chọn người chịu hình tiếp theo."
Đám tù binh nghe vậy liền cười khẩy:
"Thạch Đa Đa, ngươi tưởng chúng ta là hạng hèn nhát như Mạnh Lập Hữu sao?
Muốn chúng ta tự tà/n s/át nhau? Đừng có mơ!"
"Đúng đấy, dù ch/ết chúng ta cũng không phản bội đồng môn, ngươi dẹp cái ý định đó đi là vừa!"
"Muốn gi/ết thì g/iết, muốn róc thịt thì cứ róc, ta nhăn mày một cái, theo họ ngươi!"
…
Phượng Khê cong môi cười, quay đầu nói với Mạnh Lập Hữu:
"Ngươi chọn người thụ hình đi."
Mạnh Lập Hữu lập tức chỉ ngay cái tên mắng hắn nặng lời nhất.
Phượng Khê nháy mắt với Đông trưởng lão, người sau phấn khởi bắt đầu “ướp thịt khô”.
Từ khi "ướp thịt" lần đầu hôm qua, tay ông đã ngứa ngáy không thôi!
Nếu không vì hoàn cảnh hiện tại nghiêm trọng, ông đã muốn xuống núi bắt linh thú về thử tay nghề rồi!
Tên bị chỉ thụ hình gào khóc như q/uỷ hú, khiến những người còn lại dựng tóc gáy.
Khi Phượng Khê lại bảo bọn họ chọn người, dù ai nấy đều tránh ánh mắt, nhưng cuối cùng vẫn có người bị chỉ tên.
Mạnh Lập Hữu trong lòng liền thấy dễ chịu hơn nhiều.
Không phải các ngươi cao thượng lắm sao?
Không phải chửi ta là đồ hèn nhát sao?
Giờ thì sao? Cũng giống ta cả rồi chứ gì!
Ha! Quạ đen chê lợn đen, ai cũng như ai cả thôi!
Có điều… cái tên Thạch Đa Đa này đúng là đồ biến thái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-784.html.]
Ngươi muốn thẩm vấn thì cứ thẩm vấn đi, sao phải chơi mấy trò ly gián vặt vãnh này chứ?
Chẳng lẽ nàng thích nhìn người ta phơi bày bản tính xấu xa trong lòng?
Tất nhiên là không.
Phượng Khê làm thế, một phần là để ly gián đám đệ tử nội môn, phần khác là để dò xem mức độ ngưng tụ lực lượng của Thiên Khuyết Minh và xem bọn họ trung thành đến đâu với thế lực đó.
Giờ nhìn lại thì… cũng chỉ đến thế thôi.
Chẳng trách sau thời thượng cổ, Thiên Khuyết Minh dù chiếm ưu thế cũng vẫn bị Thần Ẩn quân đánh lui.
Kẻ xâm lăng, cuối cùng luôn thất bại.
Vì bọn họ vốn không có đức tin thật sự.
Phượng Khê thử thăm dò, thấy không sai biệt lắm, liền mở miệng:
"Ta vốn mềm lòng, nhìn các ngươi bị tra khảo, trong lòng lại thấy không đành.
Vậy đi, cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Nếu biểu hiện tốt, ta sẽ cho các ngươi được đãi ngộ giống Mạnh Lập Hữu."
Mạnh Lập Hữu trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ưu việt, cứ như mình là phúc tinh giữa chốn địa ngục.
editor: bemeobosua
Có điều, hắn rất nhanh đã tự thấy ghê tởm bản thân!
Ngươi bị cái tên Thạch Đa Đa kia giày vò tới mức nào rồi hả?!
Người ta cho miếng đường là ngươi hí hửng?
Đường đường là tù binh mà không thấy nhục, lại còn lấy làm vinh?
Ngươi xứng đáng là người của Thiên Khuyết Minh sao?!!
Ngươi còn là người không vậy?!
Phượng Khê chẳng hay biết trong lòng hắn đang trải qua vở kịch nội tâm nhiều chương như thế, chỉ quay sang mấy tên tù binh còn lại, dịu giọng dụ dỗ:
"Ta đây thích nghe mấy chuyện nhỏ nhỏ bí mật, rảnh rỗi không có việc gì cũng thích hóng tin xấu người khác.
Các ngươi kể chút chuyện dơ dáy mất mặt hoặc việc không thể để ai biết của mấy tên ngoài kia đi!
Kể hay thì có thưởng, kể không hay thì… hừ!"
Đông trưởng lão phối hợp lắc lư cái túi gia vị trong tay, ý tứ uy h.i.ế.p rõ ràng.
Đám tù binh kia ai nấy đều giằng xé trong lòng, sắc mặt khó coi, không ai lên tiếng.
Phượng Khê lắc đầu tặc lưỡi:
"Ngồi tù chịu tội ở đây, còn bọn ngoài kia thì vui vẻ ăn uống ca hát, các ngươi thấy vậy có cam lòng?
Nói không chừng, bọn họ cố tình đẩy các ngươi ra trước làm quân cờ thí đường dò đường, tâm tư đúng là rắn rết!
Ta chỉ bảo các ngươi kể vài chuyện bí mật, cũng không phải lấy mạng người ta, các ngươi còn do dự cái gì?!
Nếu ai cũng không chịu mở miệng, thì đành mời Đông trưởng lão động thủ."
Câu sau đánh trúng tâm lý phòng thủ của mấy tên kia.
Phải đó! Dựa vào đâu chúng ta ở đây ăn đòn, còn bọn ngoài kia thì sung sướng?!
Đã xui thì cùng nhau xui, đừng mơ yên ổn!
Thế là, ai nấy nhao nhao lên tiếng.
Ban đầu còn có chút áy náy, về sau càng nói càng hăng, đến mức có hai người vì bất đồng quan điểm mà suýt nữa đánh nhau.
Mạnh Lập Hữu đứng một bên nhìn, lòng thầm nghĩ: "Lúc đầu các ngươi nghi ngờ ta, sau hiểu cho ta, giờ thì lại muốn được như ta!"
Chờ bọn họ tuôn hết ra rồi, Phượng Khê lấy từ tay áo ra một khối ghi âm thạch, đưa cho Tiêu Bách Đạo:
"Sư phụ, người cho người mang về sơn môn, phát đều khắp nơi cho mọi người cùng… giải trí."
Đám tù binh Thiên Khuyết Minh: "…"
Thạch Đa Đa, ngươi không phải người!
Sau này ra ngoài, mấy tên bị bêu xấu kia chẳng phải sẽ hận chế/t chúng ta?!
Nhưng bọn họ vốn không có quyền lựa chọn, chỉ có thể nghiến răng nhìn Phượng Khê.
Phượng Khê làm như không thấy, lại để Tiêu Bách Đạo và các trưởng lão tiếp tục “đồ sát” phạm nhân vừa hồi sinh.
Đang đánh, có người nói: "Mấy tên này khi mới hồi sinh là hư ảnh, giờ mà đánh thì chắc dễ gi/ết hơn?"
Phượng Khê nghe xong liền đáp: "Thử luôn đi!"
Thế là, một tên tù binh vừa mới hiện thân thành hư ảnh, liền bị đ.â.m ch/ết ngay, quả thật rất dễ gi/ết.
Chỉ là, chỗ hắn phục sinh vẫn không cố định.
Tiêu Bách Đạo cùng đám người vì phát hiện này mà mừng rỡ, Phượng Khê cũng tỏ ra vui sướng, phối hợp cực kỳ tự nhiên.
Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nếu chỉ dùng mắt thường thì đã chậm rồi, nhất định phải dùng thần thức “nhìn”, mới có thể thấy hư ảnh ngay khi xuất hiện mà g/iết ch/ết.
Làm như vậy, hắn sẽ phục sinh đúng tại chỗ cũ.
Có điều, chuyện này nàng không thể nói.
Dù sao thân phận hiện tại của nàng cũng chỉ là một “công cụ người” trong cảnh giới Cửu U hóa cảnh, đào ra bí mật như thế đã đủ kinh hãi, nói thêm nữa chẳng khác gì tự lộ mặt.
Lần này nàng chỉ cần gi/ết hết mấy tên còn sót bên ngoài, là mục đích đã đạt.
Bên trong đang mừng rỡ, thì bên ngoài Huyền Thiên Tông, mấy tên đệ tử Thiên Khuyết Minh tức tới vẹo cả mũi!
Cảm giác chẳng khác gì bị người ta lột sạch quần áo, toàn bộ bí mật không còn gì che đậy!
Đáng giận hơn là, rất nhiều chuyện trong đó toàn là bịa đặt!!
Bọn họ hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, là mấy tên bị bắt kia bịa đặt bôi nhọ.
Người mà trước kia họ hận nhất là Thạch Đa Đa, giờ thì thành ra căm thù chính mấy kẻ từng gọi là đồng môn.
Chạy được hoà thượng chứ không chạy được miếu, chờ sau này ra ngoài, nhất định phải bắt mấy tên kia trả giá thật đẹp mắt!