786. Mộc Kiếm, chiến!
Phượng Khê càng nghĩ càng thấy việc phá hủy Cửu U hóa cảnh đúng là một nước cờ hay.
Một mặt có thể ngăn chuyện bị sỉ nhục trong hóa cảnh tái diễn, mặt khác lại phá luôn sân luyện tập của lũ đệ tử trẻ Thiên Khuyết Minh. Quả đúng là nhất tiễn song điêu, tiện cả đôi đường!
Mộc Kiếm ngập ngừng lên tiếng:
"Chủ nhân à, tuy ta hoàn toàn ủng hộ kế hoạch này, nhưng mà có hai vấn đề nan giải.
Thứ nhất, muốn phá Cửu U hóa cảnh thì phải tìm được trận nhãn của nó trước.
Thứ hai, trước khi phá hủy, phải có cách thoát khỏi đó đã. Bằng không, cảnh bị hủy thì chủ nhân cũng đi luôn.
Chủ nhân thấy ta nói có đúng không?"
Mộc Kiếm cảm thấy bản thân ngày càng sáng láng, tiền đồ như gấm!
Nó nói ra hai cái điểm mấu chốt đó, không phải quá quan trọng sao?
Ngoài cái đầu dưa thiên tài của nó ra, còn ai nghĩ được chứ!
Chủ nhân tuy thông minh, nhưng bây giờ rõ ràng là bị cơn giận làm mờ đầu óc, đâu có nghĩ xa được vậy. Không có nó thì chủ nhân sống kiểu gì hả trời?!
Nó đang đắc ý thì chợt nghe Phượng Khê bình tĩnh hỏi:
"Thế ngươi biết giải quyết hai vấn đề đó như nào không?"
Mộc Kiếm ủ rũ đáp:
"Không biết..."
Phượng Khê nhàn nhạt nói:
"Ta cần một linh sủng giúp ta giải quyết vấn đề, chứ không phải loại chỉ biết chỉ ra vấn đề."
Heo Vàng tiếp lời ngay:
"Đúng đấy! Ai mà không biết đặt câu hỏi? Ngươi tưởng ta không nhận ra hai vấn đề đó hả?
Ta đang ngồi suy nghĩ cách giải quyết đây này! Không như ai kia, chỉ biết khoe khoang mình thông minh, chưa gì đã vội lên tiếng!
editor: bemeobosua
Lại nói, ngươi tưởng với trí thông minh của chủ nhân chúng ta mà không nghĩ ra được sao? Còn cần cái đồ nửa vời nhà ngươi nhắc nhở?
Mộc Tiện, ta thấy dạo này ngươi được nuông chiều quá rồi đấy!
Đừng quên câu này: 'Bay càng cao thì té càng đau', cẩn thận rớt chế/t lúc nào không hay!"
Phượng Khê mỉm cười tán thưởng:
"Heo Vàng nói rất đúng, người tốt, linh sủng cũng giỏi, vẫn là nên giữ mình khiêm tốn, kẻo té đau thì không ai đỡ."
Mộc Kiếm nghe Phượng Khê khen Heo Vàng mà tức đến mức muốn bốc khói!
Còn không tiếp tục gọi ta là thiên hạ đệ nhất linh sủng nữa đúng không?!
Ngươi đúng là cái đồ bạc tình! Vừa thấy linh sủng khác giỏi là liền thay lòng đổi dạ!
Không phải chỉ là nghĩ cách thôi sao?! Có gì ghê gớm! Ta bây giờ sẽ nghĩ ra luôn!
Chỉ bằng cái đầu nhỏ thông minh của ta, không bao lâu sẽ có cách ngay!
Đang lúc Mộc Kiếm vắt óc tìm cách thì Tiểu Chim Béo nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay mẫu thân chắc chắn sẽ đại khai sát giới. Ngươi tranh thủ thời gian mắng mình thêm vài câu đi, kẻo lát nữa mẫu thân dùng đến ngươi mà ngươi không còn xài được."
Mộc Kiếm nghe xong lại thấy... cũng đúng! Biện pháp tối nay nghĩ cũng được, giờ phải tranh thủ thời gian lên cơn khí thế trước đã!
Hừ!
Đến lúc mấu chốt thì cái đồ bạc tình kia chẳng phải lại phải trông cậy vào ta, tổ tông vạn kiếm hay sao?!
Thế là Mộc Kiếm lại hùng hổ xông lên!
Vừa tự mắng, vừa để Tiểu Chim Béo mắng, mắng đến mức khó nghe không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-786.html.]
Heo Vàng thấy rảnh rỗi cũng tiện tay góp vài câu.
Đào Ngột thấy là người một nhà, lúc nguy cấp phải đoàn kết, thế là cũng mắng theo, mắng như tạt nước bẩn đầy đầu Mộc Kiếm.
Các linh sủng khác cũng cảm thấy nên góp phần, đồng loạt vô tư dâng hiến tiếng mắng của mình.
Mộc Kiếm tức đến mức muốn ói m/áu!
Tốt lắm! Rất tốt! Quá tốt!
Tụi ngu ngốc các ngươi nhân lúc này mắng ta đúng không?
Được! Cứ mắng!
Các ngươi càng mắng ác, ta càng phát huy mạnh! Ta sẽ để các ngươi cả đời sống trong cái bóng của ta!
Nó cảm thấy như có lửa nung trong người, cả thân kiếm nóng lên, đỏ dần như sắt nung!
Đúng lúc Mộc Kiếm sắp phát nổ thì…
Phượng Khê từ trong đại trận hộ phái bỗng xé trận mà ra!
"Mộc Kiếm, chiến!"
Mộc Kiếm chờ chính là khoảnh khắc này!
Tiếng “chiến” của Phượng Khê như sấm nổ giữa trời quang, mũi kiếm vút ra một luồng kiếm quang dài hơn ba trượng, c.h.é.m đứt đôi mấy đệ tử Thiên Khuyết Minh ngay trước mặt!
Phượng Khê xoay tay c.h.é.m tiếp, lại có thêm vài tên bị chặt ngang thân!
Nàng nhảy vút về phía trước, thi triển chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, nơi kiếm quang đi qua, đều là một kiếm đo/ạt m/ạng!
Dù vậy, nàng vẫn thấy tốc độ này... quá chậm!
Vì bọn chúng rồi sẽ được phục sinh.
Tay trái nàng giơ lên cây đuốc, cũng không hề rảnh rỗi: đầu tiên là dùng tuyệt kỹ “Thần thức Vương bát đản” công kích vào thần thức đối phương, sau đó trực tiếp dùng đuốc giáng xuống, nghiền nát đầu kẻ địch!
Đệ tử Thiên Khuyết Minh ai nấy đều kinh hoảng đến ngây dại!
Đây là luyện khí tầng năm? Đây là nhóm lửa nấu cơm?
Thôi xạo vừa thôi!
Ngay cả trưởng lão nguyên thần đến đây cũng chưa chắc mạnh bằng nàng!
Nàng không phải người!
Không, đúng rồi, nàng đúng là không phải người!
Nàng là sinh linh do Cửu U hóa cảnh diễn hóa ra!
Là trận pháp của mấy trưởng lão hại chúng ta rồi!
Trận pháp gì mà sinh ra được cái thứ khủng khiếp thế này, tụi ta làm sao đấu lại?!
Chỉ có thể bị hành thôi!
Trong đại trận hộ tông, Tiêu Bách Đạo và đám người bên trong thấy Phượng Khê oai phong lẫm liệt, ai nấy m/áu nóng sôi trào!
Tiêu Bách Đạo hét lớn:
“Các vị! Một tiểu cô nương còn có thể anh dũng, liều mình xông pha như vậy, đám lão già chúng ta còn gì phải sợ?!
Theo ta xông lên!
Gi/ết sạch đám súc sinh kia!”
Bốn vị Phong Chủ cùng các trưởng lão đã sớm muốn lao ra, nay chưởng môn lên tiếng, ai nấy không chần chừ thêm giây nào mà xông thẳng ra ngoài!
Tông môn còn, họ còn.
Tông môn mất, họ cũng quyết không sống thừa!
Gi/ết!
G/iết!
G/iết!!!