Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 788

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:46
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

788. Bị động phòng ngự cuối cùng vẫn là phương án bất đắc dĩ.

Phượng Khê sau khi ghi nhớ xong danh sách khoản nợ, quay sang nói với Mạnh Lập Hữu:

“Ngươi yên tâm, bọn ta sẽ không gi/ết ngươi đâu, dù sao ngươi cũng là kẻ biết điều.

Cho dù sau này không ai đến chuộc, bọn ta cũng sẽ nuôi ngươi đến già.”

Mạnh Lập Hữu nghe xong chẳng những không cảm động, mà còn chẳng dám nhúc nhích.

Ở lại nơi này hay ra ngoài, kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Người bên ngoài chắc chắn đang mắng hắn là đồ nhu nhược, bất tài.

Lúc này, đệ tử Huyền Thiên Tông cũng đã dọn dẹp xong chiến trường.

Tuy rằng thắng trận, nhưng sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.

Một phần là vì đau lòng cho đồng môn thương vong, phần khác là lo lắng cho tương lai phía trước.

Bọn họ g/iết hơn trăm đệ tử nội môn của Thiên Khuyết Minh, nhưng chỉ là một nhánh nhỏ trong số đó.

Đừng nói nội môn còn bao nhiêu người, bên trên bọn họ còn có đệ tử thân truyền, còn có trưởng lão. Nếu bọn chúng lại kéo đến, liệu Huyền Thiên Tông có còn trụ nổi?

Câu trả lời, rõ ràng là không.

Trận này bọn họ đã dốc hết toàn lực, căn bản không thể địch nổi một đối thủ còn mạnh hơn nữa.

Thấy thế, Phượng Khê mở lời:

“Tất cả đệ tử tông môn nghe lệnh! Mau quay về cương vị, làm tốt bổn phận của mình. Bước kế tiếp thế nào, để tông môn và các vị Phong chủ, trưởng lão định đoạt.”

Mọi người đồng loạt đáp “vâng”, rồi tản đi.

Tiêu Bách Đạo: “…”

Khoan đã, hình như người làm chưởng môn là ta mà?

Sao con bé này vẫn đứng đây chỉ tay năm ngón vậy chứ?!

editor: bemeobosua

Nhưng ngẫm lại, hắn cũng chẳng có gì phản đối. Dù sao Phượng Khê cũng là đại công thần trong trận chiến này, hắn còn muốn cưng chiều cho bằng được, nào dám bắt bẻ câu nào?

Làm thế chẳng phải ngu ngốc lắm sao!

Sau khi trở về Nghị Sự Điện, Phượng Khê lập tức sai người đưa Mạnh Lập Hữu vào địa lao canh giữ nghiêm ngặt.

Đợi Mạnh Lập Hữu bị áp giải đi, Phượng Khê liền nói:

“Sư phụ, đám người Thiên Khuyết Minh chắc chắn sẽ không dừng lại. Chúng ta phải chuẩn bị từ sớm mới được.”

Tiêu Bách Đạo thở dài:

“Vi sư nào chẳng hiểu điều đó… Có điều Thiên Khuyết Minh quá mạnh, chỉ sợ toàn bộ tông môn dốc hết sức cũng không địch nổi. Biết phải làm sao mới tốt đây?”

Phượng Khê bật cười:

“Sư phụ, đúng là bọn họ mạnh thật, nhưng chưa tới mức khiến ta phải sợ không dám động.

Người cũng thấy rồi đó, bọn chúng kỷ luật rối rắm, đội hình chẳng có bài bản gì, nói chi tới chuyện phối hợp tác chiến.

Nói bọn chúng là một đám ô hợp thì có hơi nặng lời, nhưng loại quân như vậy chỉ có thể đánh khi thuận thế. Gặp ngược gió, có biến cố là sẽ tan đàn xẻ nghé ngay.

Trái lại, bên ta tuy trước kia Bắc Vực, Nam Vực, Ma tộc, Yếm tộc vẫn tranh đấu không ngừng, nhưng trước hiểm họa trước mắt, ta tin rằng ai cũng sẽ gác lại thù riêng, cùng chung một chiến tuyến.

Chúng ta có địa lợi và lòng người, nếu thêm chút vận khí, thì đánh bại bọn chúng không phải việc gì khó.

Cho nên, việc sư phụ cần làm lúc này là nhanh chóng báo tin về Thiên Khuyết Minh cho các thế lực khác, cùng nhau bàn bạc bước tiếp theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-788.html.]

Đồng thời, phải lập tức gia cố đại trận hộ phái, bố trí thêm trạm gác và người tuần tra, tăng cường cảnh giới.

Ngoài ra, cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Nếu thật sự không chống đỡ nổi, thì đừng cố thủ Huyền Thiên Tông làm gì. Rút là phải rút! Thậm chí nếu cần, Bắc Vực cũng có thể bỏ!

Chỉ cần còn người, thì cái gì cũng còn…”

Lời nàng nói khiến mọi người trong điện trầm mặc.

Vì khả năng đó… hoàn toàn có thể trở thành sự thật.

Thực lực Nhân tộc Bắc Vực quá yếu, một mình họ không thể nào chống lại Thiên Khuyết Minh. Cách tốt nhất là rút về Nam Vực, hội hợp cùng Nhân tộc Nam Vực để cùng kháng địch.

Thậm chí có bắt tay với Ma tộc, cũng còn hơn là liều ch/ết cố thủ.

Nhưng mà… tông môn là nhà của họ cơ mà!

Tổ nghiệp bao đời sao có thể nói bỏ là bỏ?

Ngay lúc này, Phượng Khê lại nói tiếp:

“Bị động phòng thủ chung quy vẫn là hạ sách. Con có một cách, có thể thử xem.”

Tiêu Bách Đạo và mọi người nghe xong, mắt liền sáng lên!

Tất cả đều tròn xoe mắt, dựng cả tai lên nghe, dồn dập nhìn nàng mong đợi.

Phượng Khê nói:

“Đám người Mạnh Lập Hữu từ khu trung tâm Rừng Sương Mù đi ra, bọn chúng không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đó, nhất định có điểm bất thường.

Nếu tìm ra manh mối trong đó, chúng ta có thể phát hiện những lối vào khác.

Một khi nắm đủ những lối vào đó, ta có thể tương kế tựu kế, mai phục chờ sẵn.

Chờ lúc Thiên Khuyết Minh vừa đặt chân lên Cửu U đại lục, ta liền đánh phủ đầu, một lưới bắt hết.

Cách này vừa nhanh thắng, vừa ít thương vong, so với bị động chờ đánh tốt hơn nhiều.”

Tiêu Bách Đạo không nhịn được vỗ tay khen:

“Tuyệt! Tuyệt quá! Đồ đệ bảo bối của ta đúng là thông minh tuyệt đỉnh! Mấy chiêu này không phải người thường nghĩ ra được đâu!”

Phượng Khê: “…”

Những người khác cũng thấy biện pháp này rất hay, nhưng lập tức có người nêu ý kiến:

“Cách thì hay thật, nhưng muốn tìm đủ lối vào đó quá khó, hiện tại chúng ta biết quá ít.

Xem ra phải tiến vào trung tâm Rừng Sương Mù mới biết rõ, nhưng thời gian mở của Rừng Sương Mù đã qua, cho dù là chưởng môn cũng không nắm chắc có thể toàn mạng quay về.

Trừ phi chưởng môn dẫn theo một nhóm người vào thử, nhưng như vậy lỡ Thiên Khuyết Minh tấn công thì sao? Ai trấn thủ tông môn?”

Mọi người đều rơi vào trầm ngâm.

Cách thì tốt thật, nhưng quá khó để thực hiện.

Trừ khi Nhân tộc Nam Vực và Ma tộc cử người tới tiếp viện, nếu không chỉ dựa vào lực lượng hiện tại, e là không thể dò tìm ra quy luật gì.

Phượng Khê cười:

“Để con đi! Mấy năm nay con ở thiện đường hun khói, ăn gió nằm sương thành quen rồi. Rừng Sương Mù có chút sương mù thì ăn nhằm gì!”

Mọi người: “…”

So khói lửa thiện đường với sương mù trong Rừng Sương Mù??

Nếu theo logic này thì bọn ta phải đi cướp nồi niêu bát đũa rồi đi đốt lửa trại cả đám quá?!

Loading...