Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 789

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

789. Không thì… mang cho Heo Vàng ăn đi cho rồi!

Tiêu Bách Đạo và những người khác đều không đồng ý cho Phượng Khê rời đi.

Một phần là lo nàng gặp nguy hiểm, phần khác thì… chẳng biết từ lúc nào, trong mắt bọn họ, nàng đã trở thành nhân vật chủ chốt của cả thành.

Nếu nàng đi rồi, lỡ như người của Thiên Khuyết Minh đến thì bọn họ biết làm sao?

Nhưng vấn đề là… Phượng Khê có thể bá chủ thiên hạ mà!

Cuối cùng, nàng vẫn thuyết phục được mọi người.

“Việc này không nên chậm trễ, con phải lên đường ngay! Mọi người bảo trọng!”

Dứt lời, nàng sải bước rời khỏi Nghị Sự Điện.

Đám người vốn định tiễn nàng đến tận sơn môn, lại bị Phượng Khê nhẹ nhàng từ chối.

Ra khỏi sơn môn, nàng ngước nhìn ba chữ to “Huyền Thiên Tông” treo trên tấm biển, liếc mắt một cái, rồi lập tức tăng tốc rời đi.

Đệ tử trông coi sơn môn không khỏi thắc mắc: trận pháp cấm bay đã được rút rồi mà? Sao nàng không cưỡi kiếm nhỉ?

Thật ra Phượng Khê cũng muốn cưỡi kiếm lắm, nhưng cây Mộc Kiếm kia chẳng biết có phải do dùng quá sức mấy ngày nay hay không, giờ cứ như… một thanh củi khô mất hết sinh khí!

Chẳng nhúc nhích lấy một chút.

Mà dù có nhảy tưng tưng đi nữa thì Phượng Khê cũng không dám cưỡi. Bởi vì nó bay quá mạo hiểm!

Chờ đến khi rời khỏi phạm vi tầm nhìn của đám đệ tử canh giữ, Phượng Khê mới triệu hồi Đại Kim, để nó cõng mình lao về phía Rừng Sương Mù.

Nàng đến Rừng Sương Mù dĩ nhiên không phải để điều tra bí mật gì cả, chỗ này nàng thuộc như lòng bàn tay rồi.

Thông đạo bí mật của Thiên Khuyết Minh chắc chắn được thiết lập tại vùng đất có Tĩnh Mịch Chi Khí.

Mục đích lần này của nàng là tìm ra trận nhãn của Cửu U Hóa Cảnh và cách quay trở lại.

Vì sao lại phải đến Rừng Sương Mù để tìm? Cũng có lý do cả.

Nàng bị truyền tống đến Cửu U Hóa Cảnh, chứng tỏ chỗ mà nàng đã tiến vào trong Trường Sinh Tông rất có khả năng liên thông với nơi này.

Mấy tên đệ tử Thiên Khuyết Minh kia cũng từng lỡ miệng, để lộ thông tin về một lối nhỏ bí mật.

Theo lời chúng, Cửu U Hóa Cảnh vốn không phải là một pháp trận hoàn toàn mới, mà là do các trưởng lão tinh thông trận pháp cải tiến từ một Trận Bàn thượng cổ.

Nếu thật sự là như vậy… vậy có thể nào Trận Bàn thượng cổ ấy vốn chia làm hai phần?

Cửu U Hóa Cảnh là một nửa, còn nơi nàng bước vào ở Trường Sinh Tông là nửa còn lại?

Nếu đúng thế, vậy thì đã có đường vào, tất nhiên cũng sẽ có đường ra!

Chỉ là hiện giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra cách ra khỏi đó. Cứ quay lại nơi mình từng bị truyền tống đến, rồi tính tiếp.

Trước tiên là tìm cách trở về, sau đó nghĩ cách phá hủy Cửu U Hóa Cảnh.

Có điều… nếu phá được, thì những người bị dùng làm công cụ trong đó cũng sẽ tan thành tro bụi.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, so với để họ tiếp tục bị người của Thiên Khuyết Minh hành hạ, thế còn hơn!

Đúng lúc Phượng Khê bắt đầu thấy hơi nặng lòng, nàng bỗng vỗ trán một cái.

Không đúng rồi!

Nếu Cửu U Hóa Cảnh và cái Trận Bàn nàng từng bước vào là hai phần của cùng một thể, vậy nếu nàng phá huỷ Cửu U Hóa Cảnh… liệu có kéo theo phần còn lại cũng nổ tung không?

Chẳng phải là tự đào hố chôn mình rồi sao?!

Nguy hiểm thật! Suýt chút nữa là phạm phải một sai lầm trí mạng nhưng… ngớ ngẩn vô cùng!

Cũng đúng thôi, nàng vừa trải qua một trận đại chiến, cả thân thể lẫn thần thức đều mệt mỏi đến cực hạn, bây giờ chỉ đang cố gắng gượng bằng ý chí mà thôi.

Lúc này mà ra quyết định gì lớn lao, e rằng quá vội vàng.

Vậy nên, nàng để Heo Vàng và đồng bọn trông chừng xung quanh, còn mình thì ngồi xuống điều tức.

Khi tới được ngoại vi Rừng Sương Mù, Phượng Khê đã hoàn toàn hồi phục.

Cái đầu nhỏ lập tức bắt đầu quay lại, nhanh và linh như thường lệ.

Phá trận rõ ràng không khả thi rồi, chẳng may kéo theo mình nổ luôn thì đúng là toi thật.

Nhưng đổi hướng suy nghĩ thì sao?

Nếu nơi nàng từng tiến vào là một phần của Trận Bàn, nếu nàng có thể luyện hóa phần đó, thì chẳng phải có nghĩa… cả Cửu U Hóa Cảnh sẽ thuộc về nàng?

Dù không nhét được vào túi trữ vật, thì ít nhất nàng cũng có thể trở thành “khí linh” của trận pháp này chứ?

Đến lúc đó, người của Thiên Khuyết Minh bước vào, nàng muốn đùa thế nào thì đùa, chán rồi thì g/iết sạch cũng được…

Càng nghĩ càng thấy vui, Phượng Khê bật cười thành tiếng.

Chỉ có điều tiếng cười ấy… càng nghe càng giống kiểu của kẻ phản diện.

Phượng Khê càng nghĩ càng thấy phương án này tuyệt diệu vô cùng!

Quả thực là một mũi tên trúng nhiều đích!

Tất nhiên, nàng cũng hiểu, trên lý thuyết thì nghe hay lắm, nhưng thực tế làm được hay không lại là chuyện khác.

Giờ việc cần làm đầu tiên là tìm cách trở về, sau đó mới tính chuyện luyện hóa phần Trận Bàn ở Trường Sinh Tông.

editor: bemeobosua

Ây da, đi thì dễ, nhưng về thì…

Nàng bắt đầu nhớ lại chi tiết lúc bị truyền tống vào trong.

Càng nghĩ càng chắc, vấn đề nằm ở mấy tảng đá vụn kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-789.html.]

Bởi vì ngay sau khi nàng thu hết đám đá đó vào nhẫn trữ vật, thì lập tức bị truyền tống tới đây.

Nghĩ tới đây, Phượng Khê lấy một khối đá ra, cẩn thận quan sát.

A?

Sao trông… có chút khác với lúc đầu thì phải?

Vốn là một cục đá xám xịt mờ mịt, vậy mà giờ đây… hình như le lói một tia sáng mờ mờ.

Dĩ nhiên là rất yếu, đến mức người thường chắc chắn không phát hiện ra, chỉ có Phượng Khê mắt tinh mới thấy được.

Nàng lại lấy thêm mấy khối đá khác ra nhìn, quả nhiên… tất cả đều đang nhè nhẹ phát sáng!

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng lẽ... là do nàng vừa tiến vào Cửu U Hóa Cảnh?

Hay nói cách khác, chẳng lẽ là vì nàng đi đến một phần khác của Trận Bàn, nên mấy khối đá vụn này mới… "hồi sinh"?

Hồi sinh?

Chẳng lẽ…

Trong lòng Phượng Khê bất chợt nảy ra một suy đoán táo bạo đến hoang đường.

Đám đá vụn này… chẳng lẽ chính là Trận Linh của Trận Bàn thượng cổ kia?

Bởi vì Trận Bàn bị chia làm hai, theo năm tháng dài đằng đẵng, Trận Linh mất đi linh lực nên hóa thành đá. Ngay khi nó gần như hoàn toàn tiêu tán, thì lại gặp phải nàng, một kẻ vừa ngốc vừa xui xẻo.

Nó mượn cơ hội nàng đến phần còn lại của Trận Bàn, rồi âm thầm hấp thu linh lực khôi phục?

Nếu như suy đoán này là thật… thì chẳng phải nàng ký khế ước được với đám đá vụn kia, chính là tương đương với ký khế ước toàn bộ Trận Bàn sao?

Phượng Khê: (✧◡✧)

Đúng là đi khắp thế gian kiếm không ra, lại bất ngờ vớ được chẳng tốn giọt mồ hôi!

Nàng đang hí hửng thì Đào Ngột đột nhiên chen vào:

“Ta nhớ không lầm thì số đá vụn kia tổng cộng hơn ba nghìn mảnh, nếu ngươi ký khế ước từng cái một… chắc m/áu mất đến ch/ết quá!”

Phượng Khê: “…”

Ừm… đây đúng là một vấn đề lớn.

Huống chi, từng tảng đá lẻ tẻ cũng chưa chắc có thể khế ước được, phải ghép chúng lại đúng vị trí ban đầu mới được.

Để kiểm chứng suy đoán của mình, Phượng Khê nhỏ một giọt m/áu lên một trong những tảng đá, kết quả hoàn toàn không có phản ứng gì, đến cả m/áu cũng chẳng thấm vào.

Vậy việc nàng cần làm bây giờ là sắp xếp lại hơn ba nghìn mảnh đá đó theo đúng vị trí ban đầu, xem thử chúng có thể hợp lại hay không.

Người khác mà nghe đến đây chắc chắn đã muốn khóc luôn rồi.

Dù sao nhìn qua thì đám đá đó trông gần như giống hệt nhau, số lượng lại quá nhiều, làm sao nhớ nổi vị trí ban đầu được chứ?!

Nhưng mà… Phượng Khê là ai chứ!

Trí nhớ nàng cực tốt, quan trọng hơn là… nàng đã dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại từ trước!

Lúc đầu nàng định quay lại để sau này đi tìm Phan trưởng lão đòi bồi thường thiệt hại tinh thần!

Nói là Vạn Phù luyện tâm, mà cuối cùng ném nàng vô cái đồ chơi nát bét thế này, không bồi thường là không xong!

Ai ngờ hôm nay lại có dịp dùng đến thật!

Phượng Khê mở Lưu Ảnh Thạch ra, bắt đầu đối chiếu để sắp lại từng mảnh đá một.

Dù có Lưu Ảnh Thạch hỗ trợ, công việc này vẫn cực kỳ khổng lồ.

May là tay nàng nhỏ, lại thêm thần thức mạnh mẽ, tốn gần nửa ngày trời cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi.

Trước đó Phượng Khê đã phát hiện bố cục của đám đá này trùng khớp với sao trời, xem ra Trận Linh này cũng biết chọn phong cách ra đi rất nghệ thuật, chia năm xẻ bảy theo bố cục tinh tượng luôn.

Nàng vừa thầm cười trong bụng vừa hồi hộp chờ đợi kỳ tích xuất hiện.

Đáng tiếc đợi mãi vẫn chẳng có gì xảy ra, đám đá kia vẫn nằm im re.

Tuy nhiên, nàng nhận ra ánh sáng trên mấy khối đá có vẻ mạnh hơn trước.

Có vẻ phải đợi đến khi chúng hấp thu đủ linh lực mới có thể hợp nhất được.

Đành chờ vậy.

Chuyện khác nàng không lo, chỉ sợ giờ mà Thiên Khuyết Minh phái người đến đây…

Chẳng lẽ nàng phải xếp lại thêm lần nữa?!

Nàng ghét nhất là mấy việc lặp đi lặp lại phiền phức như này!

Nghĩ một lát, nàng lấy ra mấy Trận Bàn có hiệu quả tụ linh, đặt xung quanh đám đá.

Hiệu quả rõ rệt, ánh sáng trên các khối đá càng lúc càng rực rỡ!

Thấy có hiệu quả, nàng lại lấy thêm vài Trận Bàn trống, tự tay khắc trận tụ linh…

Tụ Linh Trận càng lúc càng nhiều, ánh sáng quanh đá càng lúc càng chói lóa, nhưng chúng vẫn nằm y nguyên, hoàn toàn không có dấu hiệu như nàng tưởng, nhập lại thành một khối.

Phượng Khê đang nghi hoặc thì Mộc Kiếm không biết đã tỉnh từ lúc nào, yếu ớt nói:

“Ta lấy mạng Heo Vàng ra đảm bảo, tụi nó chắc chắn là đang giả vờ!

Loại này không thể nuông chiều được!

Không thì… mang cho Heo Vàng ăn đi cho rồi!”

Heo Vàng: “…”

Ta nhất thời không biết nên mắng ngươi… hay là cảm ơn ngươi nữa…

Loading...