Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 791
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:12:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
791. Rốt cuộc là ai nuôi ai vậy hả?
Đại Thạch Đầu cảm thấy mình cần thể hiện một chút giá trị, bằng không về sau chắc chắn không sống yên được.
“Nhiều chuyện ta không can thiệp được, nhưng đa phần vẫn nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Ngươi cứ yên tâm, đợi ta khôi phục chút linh lực rồi, ta sẽ từ từ mở rộng quyền hạn khống chế. Ta là ta, cho dù chúng có luyện hóa ta cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu!”
Phải nói là, câu này của Đại Thạch Đầu nghe rất có khí phách.
Phượng Khê hỏi: “Vậy làm sao ngươi mới khôi phục được linh lực?”
“Cách nhanh nhất là hấp thu linh thạch. Lúc ngươi đặt Trận Bàn, nhớ bỏ thêm nhiều linh thạch để ta hấp thu là được.”
“‘Nhiều’ là bao nhiêu?”
“Trước mắt thì một tỷ viên đi!”
Phượng Khê lập tức tung một cước đá bay Đại Thạch Đầu!
“Cút! Càng xa càng tốt!”
Chưa kịp giúp ta kiếm được đồng nào mà đã mơ tưởng linh thạch của ta à?
Nằm mơ đẹp thật đấy!
Đại Thạch Đầu run rẩy nói: “Thiên Khuyết Minh phá hỏng Kim Cô Bổng của ngươi, thiếu ngươi một tỷ đúng không? Ngươi đòi lại rồi thì nuôi ta chẳng phải quá hợp lý sao?!”
Phượng Khê: “... Nếu ngươi lấy lại được số tiền đó cho ta, ta nuôi ngươi cũng được!”
Đại Thạch Đầu im lặng một lúc: “Cũng không phải là không thể bàn.”
Phượng Khê: (✧◡✧)
“Tiểu Thạch Đầu à, mau nói ta nghe có cách nào móc tiền từ Thiên Khuyết Minh không?”
Đại Thạch Đầu rùng mình.
Cứ có cảm giác chủ nhân mới xuất lò này đang tính kế nó suốt.
Dưới sự giục giã của Phượng Khê, nó mới cẩn thận nói:
“Muốn khởi động trận pháp thì nhất định phải bỏ linh thạch vào khe rãnh của Trận Bàn. Trận pháp càng lớn thì mỗi lần mở càng tốn nhiều linh thạch.
Tốc độ phung phí cái này nói ra thì có nhiều chuyện để nghiên cứu lắm!
Cho dù ta có dùng nhiều linh thạch hơn một chút thì bọn họ cũng sẽ chỉ nghĩ là do chỗ khác có vấn đề, tuyệt đối sẽ không nghi ngờ là do ta âm thầm nuốt riêng.
Thế là tiền vào túi ta mà không ai hay biết!”
Phượng Khê nghe mà tán thưởng hết lời!
“Tiểu Thạch Đầu, ta nói rồi mà, ngươi là nhân tài! Cái đầu nhỏ này thật linh hoạt!
Cách này hay đấy!
Vậy thì cứ làm thế đi! Mỗi lần ngươi nuốt linh thạch, một nửa giữ cho mình, một nửa đưa ta.”
Đại Thạch Đầu: “…”
Chẳng phải bảo tiền này là để nuôi ta sao?
Sao lại còn đòi chia đôi?
Rốt cuộc ai nuôi ai vậy hả?
Cái hành vi “nhạn qua nhổ lông” này của ngươi có hơi quá quắt rồi đó?
Đáng tiếc dù nó uất ức cũng không dám cãi, đành ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Giờ phút này, Phượng Khê nhìn Đại Thạch Đầu thuận mắt vô cùng!
Ngay cả cái bề ngoài thô ráp kia cũng như được viền vàng lấp lánh!
Nàng lại tán thưởng thêm vài câu, rồi nghiêm túc nói:
“Tiểu Thạch Đầu, chuyện kiếm tiền tạm gác lại đã, ta có chuyện quan trọng hơn.
Cái việc đầu ngươi một nơi, thân thể một nẻo, tám chín phần là trò tốt của Thiên Khuyết Minh!
Hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của ngươi!
Ngươi không muốn báo thù sao?”
Đại Thạch Đầu: “…”
Tuy nói câu “đầu một nơi thân một nẻo” có hơi phóng đại, nhưng thật ra cũng không khác là mấy.
Thiên Khuyết Minh đúng là đồ khốn, đáng bị xử!
Tất nhiên, nó cũng hiểu Phượng Khê cố ý nói vậy để lôi kéo nó cùng đứng về một chiến tuyến với nàng.
Nó trầm giọng nói: “Đương nhiên ta muốn báo thù! Ngươi định để ta làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-791.html.]
Phượng Khê cực kỳ hài lòng. Nàng rất thích linh sủng có đạo đức nghề nghiệp như thế.
“Dù ta muốn chặn cửa gi/ết sạch cho hả giận, nhưng làm vậy sẽ khiến bọn họ sợ, sau này không dám đến nữa.
Phải thả dây dài câu cá lớn!
Sau này mỗi lần bọn họ tiến vào, ngươi cứ để họ đụng phải mấy chuyện đen đủi!
Ví dụ đang cưỡi kiếm bay thì đ.â.m vào khu vực cấm bay, ‘bốp!’ một cái rơi tự do!
Ví dụ đang đi bình thường thì đụng ngay yêu thú cấp cao, loại còn đi theo bầy!
…
editor: bemeobosua
Ngoài mấy chiêu đó ra, ngươi cứ cho ta lẻn vào trong, ta sẽ dạy bọn họ cách làm người!”
Đại Thạch Đầu nghe xong, hơi khó xử nói: “Những chuyện khác thì làm được, nhưng cho ngươi tiến vào thì hơi khó.
Thật lòng mà nói, lần này ta đưa ngươi vào cũng là đánh cược một phen, nếu không cẩn thận thì đã bị cuốn vào Cửu U Hóa Cảnh rồi, một đi không trở lại.”
Mộc Kiếm đang chờ vạch lỗi Đại Thạch Đầu, lần này tóm được nhược điểm!
“Chủ nhân, người nghe thấy chưa? Nó là ép buộc ngài mạo hiểm đấy!
Lần này ngài may mắn không sao, nhưng nếu có sơ suất gì, ngài sẽ bị nó hại khổ!
Phải phạt nó thật nặng!
Từ nay về sau, linh thạch nó moi được từ Thiên Khuyết Minh, chỉ được giữ lại hai phần, tám phần còn lại giao hết cho ngài!”
Đại Thạch Đầu suýt nữa tức nghẹn!
Ngươi hèn như vậy không sợ bị trời phạt sao?!
Phượng Khê lại cực kỳ hài lòng với Mộc Kiếm, có mấy câu nàng ngại nói, để Mộc Kiếm nói hộ là chuẩn bài.
Nàng ho khan hai tiếng: “Cũng không thể làm quá, Tiểu Thạch Đầu cũng có nỗi khổ riêng, tám phần thì hơi nhiều, đưa ta bảy phần là được rồi.”
Đại Thạch Đầu: “…”
Hai người các ngươi đúng là trời sinh một cặp!
Không biết xấu hổ y như nhau!
“Ta tuy không thể cho ngươi nguyên vẹn thân thể tiến vào, nhưng có thể đưa một phần nguyên thần ngươi vào.
Ừm, kiểu như đám Thiên Khuyết Minh đó, cũng chỉ có nguyên thần đi vào thôi.”
Phượng Khê mắt sáng rỡ:
“Ý ngươi là, sau khi vào ta cũng có thể sống lại năm lần?!”
Đại Thạch Đầu lắc đầu: “Cái đó thì không được đâu. Ta bây giờ còn chưa khống chế hoàn toàn nơi này, để ngươi mang nguyên thần vào đã là khó rồi.”
Phượng Khê xị mặt, đang hí hửng thì bị tạt gáo nước lạnh, hụt hẫng không thôi.
Đại Thạch Đầu thấy vậy liền vội vàng cứu vãn:
“Bây giờ chưa được, nhưng đợi ta khôi phục linh lực rồi là sẽ làm được!
Đến lúc đó không chỉ mình ngươi vào được Cửu U Hóa Cảnh, mà người khác cũng có thể vào!”
Phượng Khê biết rõ nó đang vẽ bánh vẽ, nhưng vẫn vui rạo rực trong lòng.
Nếu thật sự có thể đưa người khác cùng vào, nàng có thể rủ Cảnh Viêm với Quân Văn đi chơi chung!
Vừa hay cho bọn họ thấy hồi nhỏ trông họ ngốc thế nào…
Phượng Khê mơ mộng một hồi, sau đó nói với Đại Thạch Đầu:
“Nơi này không nên ở lâu, chúng ta về thôi!”
Chủ yếu nàng lo tình hình ở Trường Sinh Tông. Dù sao nàng cũng đã vào Vạn Phù Luyện Tâm Động ba ngày rồi.
Không sợ chuyện gì khác, nhưng nếu trong Trường Sinh Tông có nội gián của Thiên Khuyết Minh, mà nàng lại mất tích quá lâu thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Đại Thạch Đầu dè dặt nói: “Về thì được thôi, nhưng linh lực của ta chẳng còn lại bao nhiêu, ngươi có thể ứng trước ít linh thạch cho ta hấp thu chút không?”
Phượng Khê tuy không cam lòng, nhưng vẫn đành lấy ra một ít linh thạch cho nó dùng.
Tất cả đều được nàng ghi sổ vào “nợ m/áu” của Thiên Khuyết Minh.
Ghi gấp trăm lần!
Linh lực hấp thu càng nhiều, Đại Thạch Đầu càng trở nên sáng bóng, lúc này Phượng Khê mới nhận ra, nó không phải tảng đá mà giống như một khối ngọc!
Mộc Kiếm lí nhí: "Chủ nhân à, ngọc cũng là đá thôi, nên ngươi gọi nó là cục đá cũng chẳng sai tí nào!
Nói cho cùng, có giá trị thì là ngọc, vô dụng thì cũng chỉ là cục đá trong nhà vệ sinh thôi!"
Đại Thạch Đầu: "..."