Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 794

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

794. Ngươi bớt việc, ta cũng bớt việc, đôi bên cùng nhàn rỗi, ngươi thấy có ổn không?

Rất nhanh, chiếc phù đăng thứ năm mươi chín cũng được thắp sáng.

Chỉ là... chiếc phù đăng thứ sáu mươi lại chậm chạp mãi không sáng lên.

Đám người trên Thanh Long phong lập tức phấn chấn tinh thần!

“Phía trước năm mươi cửa ải vốn chẳng khó mấy, Phượng Khê chẳng qua mèo mù vớ phải chuột ch/ết, xông bừa mà qua thôi, có gì đáng nói!

Sau cửa ải sáu mươi, độ khó tăng vọt, chắc chắn nàng không trụ nổi nữa!”

“Không sai! Thật ra thì từ ải sáu mươi trở đi mới là khảo nghiệm chân chính. Chỉ Lan sư muội trước kia tuy không nhanh bằng Phượng Khê lúc đầu, nhưng từ đầu đến ải một trăm cơ bản không hề dừng lại, rõ ràng mạnh hơn con nhãi kia nhiều!”

“Đúng thế! Chỉ Lan sư muội đó gọi là vững vàng chắc chắn, còn Phượng Khê... ha, gọi là khoe mẽ thì đúng hơn!”

……

Ban đầu Quân Văn chẳng buồn để tâm đến mấy kẻ kia, nhưng bọn họ líu ríu như ruồi bay quanh tai, phiền muốn ch/ết! Hắn đành quay đầu lại, lạnh lùng mỉa mai:

“Năm mươi cửa ải không đáng nhắc đến? Vậy trong các ngươi, có ai từng vượt qua năm mươi ải chưa?”

Dưới đài có người ậm ừ trả lời, nhưng số lượng chẳng đáng là bao.

Một phần vì người chuyên tu chế phù vốn đã hiếm, phần khác là mấy đệ tử thân truyền top đầu đều ra ngoài rèn luyện rồi.

Nhưng điều đó không cản nổi đám đệ tử "ăn dưa" (tò mò hóng chuyện) há mồm mạnh miệng:

“Chúng ta đúng là chưa vượt qua năm mươi ải thật, vì chúng ta vốn không chuyên tu chế phù.

Nhưng nói Phượng Khê không bằng Chỉ Lan sư muội, chứ có bảo là thua bọn ta đâu!”

“Đúng rồi, không tinh thông không có nghĩa là không có mắt nhìn. Rõ ràng Phượng Khê đã giơ cao đánh khẽ, có khi tới đây là hết hơi rồi!”

“Phải đó! Bất kể ngươi chịu hay không, Phượng Khê vẫn kém hơn Chỉ Lan sư muội! Chỉ Lan sư muội mới là đệ nhất nhân chế phù dưới Hóa Thần tầng năm!”

……

Nghe đến đây, Quân Văn cười lạnh: “Đã nói vậy, dám cá cược với ta một ván không?”

Một đệ tử tên Lưu Quảng Thành hỏi ngay: “Cược gì?”

“Cược xem tiểu sư muội của ta có thắp sáng được chiếc phù đăng thứ sáu mươi hay không.”

Lưu Quảng Thành lập tức bĩu môi:

“Bọn ta không ngu. Tuy Phượng Khê kém Chỉ Lan sư muội, nhưng chế phù của nàng cũng coi như miễn cưỡng được. Nhỡ đâu nàng cắm đầu làm cả nửa ngày rồi cũng đốt sáng được, thì cược kiểu đó lỗ vốn à nha.”

Quân Văn lại cười khẩy: “Vậy các ngươi muốn cược cái gì?”

Nghe hắn hỏi vậy, Lưu Quảng Thành nhìn sang mấy đệ tử khác, ánh mắt lóe lên. Bọn họ chính là đám thân truyền đệ tử từng chắn đường muốn tỷ thí chế phù với Phượng Khê lúc trước.

Mỗi người trong bọn họ cũng đều thắp được gần trăm chiếc phù đăng, tuy chưa tới trình top đầu, nhưng cũng không tệ.

Lưu Quảng Thành nhìn Quân Văn, mặt mày đầy khiêu khích:

“Vậy thì cược xem Phượng Khê có vượt qua được kỷ lục của Chỉ Lan sư muội không, 580 chiếc phù đăng! Ngươi dám không?”

Khí thế của Quân Văn rõ ràng hơi yếu đi một chút, nhưng chỉ giây lát đã trở lại điệu bộ ngạo nghễ:

“Cược thì cược, có gì mà không dám!

Chỉ là ta xưa nay không thích chơi mấy kèo nhỏ nhặt, đã cược thì cược lớn luôn, năm trăm vạn linh thạch!

Nếu tiểu sư muội của ta không phá nổi kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan, ta đưa các ngươi năm trăm vạn linh thạch.

Còn nếu nàng phá được, thì các ngươi phải chung cho ta năm trăm vạn linh thạch.

Chỉ là… các ngươi chắc không gom đủ từng đó linh thạch đâu nhỉ?

Không đủ thì coi như thôi.”

Đám đệ tử nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu ngay:

Tên Quân Văn này chắc chắn không dám cược thật, nên mới cố ý hét giá lớn đến vậy để dọa người!

Tưởng tụi ta không nhìn ra chắc?

Tuy gom đủ năm trăm vạn linh thạch một người là khó, nhưng gom góp cả đám thì dễ! Đến lúc đó, chia lời theo phần là được!

Thế là mấy người họ bắt đầu lôi kéo đám đệ tử xung quanh cùng "góp vốn đầu tư".

Thực ra, không cần rủ cũng có khối người nghĩ giống họ: Quân Văn không dám cược, chỉ giả bộ làm khó thôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-794.html.]

Nhất là bởi, kỷ lục của Chỉ Lan sư muội trước đó chính là 580 chiếc phù đăng, vượt xa người xếp thứ hai chỉ thắp sáng được 390 cái!

Nàng ấy dẫn trước cách biệt rõ ràng!

Phượng Khê sao có thể vượt qua được?!

Ván cược này, chẳng khác nào tặng không tiền cho họ!

Chỉ cần đưa tay ra là gom được tiền Quân Văn!

Tiền tài động lòng người, chưa cần rủ rê nhiều lời, đã có khối kẻ hăng hái góp linh thạch “đầu tư”.

Chưa đầy một khắc, năm trăm vạn linh thạch đã gom đủ.

Lúc này, Quân Văn hơi hối hận.

Biết vậy cược một ngàn vạn cho rồi!

Có điều… tiểu sư muội từng dặn, mấy chuyện “vặt lông dê” thế này phải làm từ từ, không được quá tay, nếu không sẽ không còn dê béo để lùa nữa.

Tiểu sư muội gọi chiêu này là gì nhỉ… hình như là "phát triển bền vững"?

Lúc Quân Văn còn đang cân nhắc thiệt hơn, bên kia Lưu Quảng Thành đã gom đủ năm trăm vạn linh thạch từ lâu.

“Quân Văn, năm trăm vạn linh thạch ta gom đủ rồi, ngươi sẽ không nuốt lời, không dám cá cược với ta nữa đấy chứ?”

Sắc mặt Quân Văn thoáng chốc hơi biến, song nhanh chóng giả vờ trấn định, hắng giọng đáp:

“Đương nhiên là dám! Nhưng đã gọi là cá cược, thì phải có người làm chứng mới công bằng. Bằng không lỡ các ngươi chơi xấu thì sao?

Ta nói trước, người làm chứng không thể là hạng tôm tép nhãi nhép, ít ra cũng phải là trưởng lão Trường Sinh Tông mới được.

Nếu các ngươi tìm không nổi người, vậy đừng trách ta không giữ lời.”

Cả hiện trường lập tức vang lên tiếng xì xào chế giễu.

Mọi người đều nghĩ Quân Văn đang cố tình kiếm cớ thoái thác, rõ là không dám đánh cược nên mới viện cớ rườm rà.

Nhưng Quân Văn chẳng buồn để ý, chỉ khăng khăng giữ lập trường: muốn cược thì phải có người đảm bảo, không thì khỏi.

editor: bemeobosua

Đám người Lưu Quảng Thành dĩ nhiên không cam tâm, liền chạy đi tìm Phan trưởng lão.

Phan trưởng lão vốn đã nghi ngờ Quân Văn đang đào hố ai đó, nhưng ngẫm lại thì... ông cũng chẳng tin Phượng Khê có thể phá kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan.

Trước đó, Cát Quân Sinh và mấy người bị Phượng Khê làm cho thua tan tác, mất hết thể diện Thanh Long phong, ông thầm muốn tìm lại chút sĩ diện cho tông môn.

Lần này có khi là cơ hội.

Ngay khi ông còn đang lưỡng lự, Hoài trưởng lão bên cạnh cười nói:

“Phan trưởng lão, chúng ta ngồi chờ thế này cũng buồn tẻ quá, hay là người nhận lời làm người bảo chứng cho họ luôn đi, coi như giúp vui một chút cũng tốt.”

Phan trưởng lão nghe vậy liền thuận nước đẩy thuyền, đồng ý đứng ra làm chứng cho nhóm Lưu Quảng Thành.

Thấy vậy, Quân Văn cũng không thể bày thêm cớ thoái thác, đành cười gượng gật đầu chấp nhận đánh cược.

Từ đầu đến cuối, Cảnh Viêm chẳng nói một lời, chỉ im lặng ngồi nhìn Ngũ sư đệ nhà mình múa mép trình diễn.

Hắn thật sự không tài nào nhớ nổi Ngũ đệ trước kia là dạng người thế nào.

Chỉ biết bây giờ càng ngày càng... trật quẻ.

Nhưng nghĩ kỹ thì cũng không tệ. Nếu Ngũ đệ mà sớm bộc lộ cái kiểu tính cách này, biết đâu cả bọn đã sớm phất lên giàu có rồi.

Dù vụ cá cược đã khiến tiến trình bị trì hoãn ít nhiều, nhưng cho tới giờ, Phượng Khê vẫn chưa thắp sáng được trản phù đăng thứ sáu mươi.

Đám người Lưu Quảng Thành càng thêm đắc ý, ra mặt khinh thường.

Ngay cả sáu mươi trản phù đăng còn chật vật thế kia, mà cũng đòi phá kỷ lục của sư muội Chỉ Lan?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Mà lúc này, bên trong Vạn Phù Luyện Tâm động, Phượng Khê đang đứng trước một vách đá, lẩm bẩm nói chuyện như thể đang mặc cả với ai đó:

“Này, có phải mấy trản phù đăng còn lại đều là kiểu chơi ghép hình như vầy không?

Thôi ta xin, đừng mất thời gian nữa, ngươi cho ta nhảy luôn đến cái trạm kiểm khó nhất ở cuối đi!

Nếu ta qua được, ngươi đốt luôn cho ta hết mấy trản phù đăng phía trước, quà thưởng cũng gom lại đưa ta một lần luôn cho tiện.

Còn nếu ta không qua được... thì thôi, ta rút, không làm khó nhau nữa.

Ngươi đỡ phiền, ta cũng nhàn thân, đôi bên cùng có lợi, thấy sao hả?”

Loading...