Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 795
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
795. Rất tốt, vô cùng tốt.
Phượng Khê ghét nhất là làm đi làm lại một việc nhàm chán. Không chỉ mất sức, mà quan trọng là… tốn thời gian.
Mà thời gian với nàng chính là tiền bạc, nàng chẳng rảnh để lãng phí ở cái nơi này.
Thấy vách đá vẫn im ỉm không phản ứng gì, nàng tiếp tục nói:
“Thật ra làm vậy thì ngươi được lời hơn đấy.
Ngươi nghĩ mà xem, với trình độ của ta, vượt qua mười cửa, tám cửa gì đó đâu phải vấn đề. Mà mỗi cửa đều có thưởng đúng không?
Nếu giờ cho ta vào thẳng ải cuối khó nhất, lỡ ta qua được, thì những phần thưởng mấy cửa trước ngươi tiết kiệm được hết!
Có phải lời to rồi không?”
Vách đá vẫn không chút phản ứng.
Mộc Kiếm nhỏ giọng thì thào với Phượng Khê:
“Chủ nhân, có khi nào cái động Vạn Phù Luyện Tâm này… vốn chẳng có trận linh không? Hoặc là có đấy, nhưng nó ngốc quá, nghe mãi mà chẳng hiểu gì, ngươi nói nhiều thế chả khác nào đàn gảy tai trâu đâu.”
Thực ra Phượng Khê cũng không chắc nơi này có trận linh hay không, chỉ là buột miệng nói thử xem có ăn may không. Nếu được thì tốt, không được thì nàng lại tiếp tục thắp từng trản phù đăng cũng chẳng sao!
Ngay khi nàng đang nghĩ khả năng này chỉ là vọng tưởng, thì trước mắt cảnh tượng đột ngột thay đổi: Trên không trung lơ lửng vô số mảnh phù nhỏ, ít nhất cũng phải hơn một ngàn cái. Cái lớn nhất cũng chỉ to bằng móng tay cái.
Trên vách đá hiện ra dòng chữ quen thuộc: chỉ cần ghép đủ năm mảnh tạo thành một phù triện hoàn chỉnh là có thể thắp sáng một trản phù đăng.
Hai mắt Phượng Khê lập tức sáng rực.
Xem ra nơi này không chỉ có khí linh, mà còn nghe hiểu được tiếng người!
Tốt, vô cùng tốt.
Chỉ cần nghe hiểu được tiếng người thì dễ xử rồi.
Phượng Khê thu lại tinh thần, bắt đầu quan sát những mảnh phù triện trôi nổi trên không.
Do từng mảnh phù quá nhỏ, lại có những mảnh chỉ chênh nhau một chút về hình dáng, nên muốn ghép chính xác thì không chỉ cần hiểu rõ phù triện, mà còn phải tinh mắt và có trí nhớ siêu phàm.
Phượng Khê ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một tấm bùa, vẽ một đạo Dung Linh Phù cấp Địa.
Vẽ xong, nàng đặt nó nằm sấp trên mặt đất.
Tiếp đó, nàng phất tay thả ra mấy trăm bàn tay tí hon, để chúng bắt đầu công cuộc… ghép hình phù triện!
Dù sao cũng là thử thôi.
Chỉ cần số lượng đủ nhiều, kiểu gì cũng sẽ trúng.
Thực ra Phượng Khê đã muốn làm thế từ lâu, nhưng nàng lo nếu nơi này có trận linh thật, thấy nàng "gian lận" như vậy thì sẽ sửa lại quy tắc, nên mới giả vờ thương lượng ra vẻ công bằng.
Những bàn tay nhỏ bé hệt như đàn ong chăm chỉ, không ngừng nhặt lấy các mảnh phù để thử ghép.
Trong lúc chúng bận rộn, Phượng Khê lại tiếp tục quan sát thêm các mảnh khác, rồi vẽ thêm bốn phù triện hoàn chỉnh nữa.
Cuối cùng, nàng lấy ra từ nhẫn trữ vật một cái ghế nằm, ung dung dựa vào đó, vừa nằm thư giãn vừa nhẩn nha… cắn hạt dưa.
Trên vách đá, những dòng văn tự có một thoáng vặn vẹo, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Thời gian trôi qua, đám người Lưu Quảng Thành càng lúc càng chắc mẩm phần thắng đã nằm trong tay. Trong đầu họ, năm trăm vạn linh thạch gần như đã thấy được vẫy tay chào hỏi!
Nhưng ngoài dự liệu của họ, Quân Văn lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nhàn hạ ngồi ăn vặt.
Hắn còn rất hào phóng, không chỉ ăn một mình mà còn mời cả Hoài trưởng lão và Phan trưởng lão cùng ăn.
Phan trưởng lão thấy thế thì trong lòng bắt đầu có chút bất an.
Tuy nhiên, ông cũng tự trấn an mình: “Phượng Khê giờ đến cái trản phù đăng thứ sáu mươi còn chưa thắp xong, thì đừng mơ phá được kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan.”
Lưu Quảng Thành và đám người bên cạnh thì cười nhạo không thôi, bảo rằng Quân Văn đúng là kẻ khờ, tự dâng tiền vào tay họ.
Ngay lúc bọn họ còn đang hả hê mỉa mai, trản phù đăng thứ sáu mươi… sáng!
Lưu Quảng Thành cũng chẳng mấy bận tâm. Đã bao lâu rồi, qua được trản thứ sáu mươi là điều bình thường, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng đúng lúc hắn vừa nghĩ vậy, trản thứ sáu mươi mốt sáng lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-795.html.]
Rồi trản thứ sáu mươi hai, sáu mươi ba…
Liên tục như thế đến trản thứ một trăm lẻ tám mới chịu dừng!
Đám người Lưu Quảng Thành suýt chút nữa trợn trừng lòi cả mắt!
Không phải Vạn Phù Luyện Tâm Động bị lỗi rồi chứ?!
Dù Phượng Khê có bản lĩnh nghịch thiên cỡ nào, cũng không thể một lượt thắp sáng được nhiều trản phù đăng như vậy chứ!?
Nàng đâu có biết thuật phân thân!
Mà kể cả biết thì cũng phải vượt từng cửa một chứ!
Càng nghĩ, bọn họ càng thấy chắc chắn là Vạn Phù Luyện Tâm Động xảy ra trục trặc, lập tức nhao nhao ầm ĩ.
Đệ tử canh giữ Luyện Tâm Động nhanh chóng bẩm báo tình hình cho Đoạn trưởng lão.
Thực ra Đoạn trưởng lão vẫn luôn tọa trấn trong động đá bên cạnh Vạn Phù Luyện Tâm Động, chỉ là người này tính tình lập dị, không thích giao tiếp, trừ khi cần thiết thì tuyệt đối không xuất hiện.
Nhưng lần này không ra mặt là không được rồi.
Ông từ trong động đá bước ra, chào hỏi Hoài trưởng lão và Phan trưởng lão xong, mới quay sang mọi người tuyên bố:
“Vạn Phù Luyện Tâm Động hoàn toàn bình thường, không hề có vấn đề gì cả.”
Lưu Quảng Thành cao giọng phản bác: “Phượng Khê gần như đốt sáng một lúc bốn mươi chín đèn phù, như vậy mà gọi là bình thường được sao?!”
Mọi người cũng lập tức phụ họa theo, tình hình trở nên náo loạn.
Đoạn trưởng lão hừ lạnh một tiếng. Trong tiếng hừ ấy có ẩn chứa áp lực tu vi khiến đám đệ tử đang ồn ào im bặt ngay tức khắc.
Lưu Quảng Thành đứng phía trước, bị áp lực dội thẳng vào người, lạnh toát cả sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm.
Đoạn trưởng lão quét mắt nhìn một lượt, lạnh lùng nói:
“Ta nhắc lại một lần: Vạn Phù Luyện Tâm Động vẫn hoạt động như thường, không hề có vấn đề.
Nếu các ngươi nghi ngờ lời ta, có thể đi tìm Mạc phong chủ, hoặc tông chủ mà hỏi.
Nếu hai người họ cho rằng ta phán đoán sai, ta nhận phạt.
Còn nếu các ngươi dám bịa đặt, cố tình gây chuyện mà không có chứng cứ rõ ràng, đừng trách ta bẩm báo lên Chấp Pháp Đường, xử lý theo môn quy.”
Nói xong, ông gật đầu với Hoài trưởng lão và Phan trưởng lão, rồi lại quay vào động đá tiếp tục tu luyện.
Dù trong lòng Lưu Quảng Thành và đám người vẫn còn hoài nghi Luyện Tâm Động gặp trục trặc, nhưng chẳng ai dám lên tiếng nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, mới có 108 đèn phù được đốt thôi mà, còn xa mới bằng được sư muội Chỉ Lan năm xưa với 580 cái!
Sợ gì chứ?!
Bình tĩnh! Thắng là chuyện sớm muộn thôi!
Bên trong Luyện Tâm Động, Phượng Khê đang hí hửng thu dọn phần thưởng.
Một lúc gom được bao nhiêu khen thưởng thế này, nàng sướng đến muốn nhảy dựng lên!
Trừ tổ sư gia hơi keo kiệt ra, còn lại đúng là ai nấy đều hào phóng!
Đợi nàng thu hết phần thưởng vào nhẫn trữ vật, cảnh vật trước mắt cũng chuyển biến.
Vẫn là trong động đá ấy, nhưng mảnh phù trôi nổi đã biến mất, thay vào đó là một cái bàn đá, phía trên bày một chồng bùa dày cộm.
Phượng Khê nhìn lên vách đá, nơi đó hiện ra quy tắc của cửa ải kế tiếp.
【Trong vòng hai canh giờ, hoàn thành mười tấm Tụ Linh Phù, phẩm chất từ trung phẩm trở lên.】
Phượng Khê cầm bút vẽ vèo vèo, chưa đến nửa canh giờ đã xong mười tấm Tụ Linh Phù, mà toàn bộ đều là thượng phẩm.
Nàng còn cố tình vẽ chậm đó chứ, chứ nếu nghiêm túc thì mười lăm phút là xong từ lâu rồi!
Ngọn đèn phù thứ 109 được thắp sáng.
Thu xong phần thưởng, Phượng Khê lại bắt đầu lải nhải với vách đá:
“Có phải mấy cửa sau đều kiểu kiểu như này không? Vậy hóa phức tạp thành đơn giản đi, ngươi cho ta thẳng lên mức khó nhất luôn đi cho lẹ!”