Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 797

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

797. Người này đúng là nói chuyện dễ nghe thật đấy!

Phượng Khê nhìn những dòng phù văn kia không ngừng vặn vẹo, cuộn lên như sóng, trong lòng không khỏi lo lắng mấy chữ đó rung mạnh quá sẽ rớt xuống vỡ thành từng mảnh, cuối cùng chẳng còn lại gì ngoài mấy nét bộ thủ nằm lẻ loi một góc!

Ta có nói gì quá đáng đâu cơ chứ!

Cái trận linh của Vạn Phù Luyện Tâm Động này đúng là yếu bóng vía quá rồi!

Xem ra trước đó ta bảo nó được ba tuổi, thực ra là đã khen quá lời, cùng lắm chỉ được ba tháng tuổi thôi!

Một hồi lâu sau, vách đá mới chịu yên ổn trở lại.

Ngay sau đó, phía trên thạch đài bên cạnh bỗng xuất hiện một đống phần thưởng lớn như núi nhỏ.

Phượng Khê lo thạch đài diện tích có hạn, phần thưởng chất đầy lên sẽ không đủ chỗ, cho nên vừa thấy phần thưởng hiện ra là nàng lập tức thu vào nhẫn trữ vật không nghỉ tay.

Tốc độ nhanh đến mức khiến người khác nhìn mà trợn tròn mắt.

Chẳng mấy chốc, vách đá lại vặn vẹo lần nữa.

Lần này, bên ngoài lập tức nổ tung cái chảo! Mà không, đến cả bệ bếp cũng bay màu theo luôn rồi!

“Cái... cái gì vậy? Mắt ta hoa rồi đúng không?”

“Vừa nãy chẳng phải mới sáng có 108 trản đèn thôi sao? Sao chớp mắt cái đã lên 235 trản rồi?!”

“Không phải ngươi hoa mắt đâu! Lúc nãy đèn lại đồng loạt sáng thêm cả trăm trản đấy!”

“Đoạn trưởng lão còn dám nói Vạn Phù Luyện Tâm Động không có vấn đề, chẳng phải đang mở mắt nói dối sao?! Rõ ràng là có vấn đề lớn ấy!”

“Đúng rồi! Cái động này chắc chắn có gì mờ ám! Chúng ta phải báo lên phong chủ, biết đâu Đoạn trưởng lão đang thiên vị giúp đỡ Phượng Khê thì sao!”

Mọi người còn đang sôi sục bàn tán, nước miếng b.ắ.n tung tóe khắp nơi, thì Đoạn trưởng lão lại ung dung bước ra từ trong động.

Ông phất tay ra hiệu, sai người đem mấy đệ tử ban nãy mồm năm miệng mười tố ông thiên vị Phượng Khê, ném hết vào Vạn Phù Luyện Tâm Động.

“Các ngươi nói cái động này có vấn đề, vậy thì tự vào mà xem có thật vậy không.”

Mọi người: “……”

Khoan đã? Vừa bị quẳng vào đó là mấy kẻ thậm chí không biết khống chế phù văn, bị ném vô chẳng khác nào hành xác công khai à?!

Bây giờ mới nhận ra, bình thường Đoạn trưởng lão ít nói, không ngờ lại là loại người ra tay độc như vậy!

Từ đó về sau, không ai còn dám nói cái động kia có vấn đề nữa, càng không ai dám nói Đoạn trưởng lão đang âm thầm giúp Phượng Khê.

Dù vậy, lời bàn tán về Phượng Khê vẫn như sóng sau xô sóng trước.

“Nha đầu Phượng Khê này chắc chắn là vận cứt chó chứ đâu! Nếu không thì cũng dùng trò mèo gì đó, tuyệt đối không thể dùng bản lĩnh thật sự mà đốt sáng được nhiều đèn thế!”

“Đúng vậy! Nghe nói nó bụng dạ xấu xa từ lâu rồi! Mấy cái phù đèn này khẳng định đều bị nó chơi chiêu, không phải đốt sáng đàng hoàng đâu!”

“Thực lực mới là đạo lý chân chính! Loại như nó thì thôi! Đốt được 235 cái phù đèn là quá lắm rồi, muốn hơn nữa thì đừng có mơ!”

“Phải! Giờ mới được 235 trản, còn cách xa Chỉ Lan sư muội với 580 trản đèn lắm!”

Phan trưởng lão thì ngồi đó mặt cắt không còn giọt m/áu.

Trong lòng ông ta, dự cảm xấu ngày một lớn dần.

Cứ thấy như thể… Phượng Khê thật sự có thể phá được kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan!

Không thể nào.

Tuyệt đối không thể nào!

Chắc chắn là ảo giác thôi!

So với ông ta đang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, thì Hoài trưởng lão lại nhàn nhã như uống trà ngắm cảnh.

Nếu Phượng Khê không phá được kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan, người thua là Quân Văn, ông cũng chẳng mất mát gì.

Còn nếu Phượng Khê thật sự phá được kỷ lục ấy, thì Quân Văn ít ra cũng được thơm lây, mà chẳng phải ông khích lệ mới khiến Phan trưởng lão mạnh miệng đảm bảo đâu.

Dù kết quả thế nào, ông đều có lời, quá đã!

Điều quan trọng nhất là, sau màn quậy tung trời này, Thanh Long phong đã bị Phượng Khê khuấy đảo long trời lở đất, tông chủ nhìn vào kiểu gì cũng sẽ vui.

Trong động, sau khi "gom hàng" xong, Phượng Khê nhìn mặt vách đá mà thấy càng ngày càng thuận mắt.

“Này, tiểu Linh à, ta thật sự rất thích cái tính cách dám nghĩ dám làm của ngươi đó nha! Mấy cái trận linh khác đều không dứt khoát bằng ngươi đâu!”

Không ai đáp lại nàng.

Nhưng trên mặt vách đá, dòng chữ đã bắt đầu biến đổi.

【Muốn trở thành một phù sư ưu tú, năng lực quan trọng nhất chính là năng lực học tập. Bổn quan khảo nghiệm chính là loại năng lực này.】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-797.html.]

【Trên vách đá sẽ trình chiếu một phương pháp chế tác phù triện hiếm thấy, tuần hoàn lặp lại hai mươi lần. Trong vòng mười canh giờ, hãy hoàn thành chế tác phù triện đó.】

Phượng Khê: ????

Tuần hoàn hai mươi lần?

Lại còn giới hạn thời gian mười canh giờ, đây là để cho mấy kẻ đầu óc chậm tiêu sao?

Chẳng phải là đang phí phạm thời gian của ta à!

Ngay sau đó, khi vách đá bắt đầu trình chiếu cách vẽ phù triện, Phượng Khê liền lấy Lưu Ảnh Thạch ra.

editor: bemeobosua

Ai ngờ phù triện vừa mới vẽ được một nét đã lập tức biến thành một đường cong vặn vẹo!

Sau đó, trên vách đá hiện lên một dòng chữ:

【Cấm sử dụng bất kỳ linh khí có chức năng ghi hình v.v...!】

Phượng Khê gật đầu tán thưởng: Trận linh này trưởng thành nhanh thật! Đã biết thêm từ "v.v..." phía sau rồi cơ đấy!

Nếu chỉ nói cấm Lưu Ảnh Thạch, nàng còn có thể moi ra một cái phù triện hay trận bàn khác có chức năng tương tự. May mà trận linh biết đề phòng.

Sau khi nàng ngoan ngoãn thu hồi Lưu Ảnh Thạch, vách đá lại bắt đầu trình chiếu lần nữa.

Phượng Khê khoanh tay đứng nhìn.

Nếu lúc nãy ăn không quá no, nàng còn định vừa xem vừa bóc hạt dưa nhai cho vui miệng nữa cơ.

Tốc độ trình chiếu của vách đá cực kỳ chậm chạp.

Tất nhiên, đó là theo cảm nhận của Phượng Khê. Đổi lại người khác, kiểu gì cũng thấy nhanh như chớp.

Chưa được bao lâu, vòng đầu tiên đã trình chiếu xong.

Phượng Khê nhẫn nại xem thêm hai lần nữa, thấy cũng ổn rồi.

Dù sao thì phù triện đơn giản thế này, đến ngốc nghếch xem ba lần cũng nên học được rồi chứ?

Thế là nàng cầm bút lên, xoẹt xoẹt mấy nét, bắt đầu vẽ.

Vẽ đến nửa chừng, nàng cảm thấy hình như mình vẽ hơi nhanh... dù sao người ta cũng cho tận mười canh giờ mà!

Thế là nàng liền giảm tốc độ, vừa vẽ vừa ngáp dài...

Và rồi, trên vách đá, chữ nghĩa bắt đầu... run rẩy!

Nét bút lộn xộn tung tóe!

Phượng Khê ngơ ngác nhìn.

Nàng lần này đâu có nói gì quá đáng đâu?!

Còn cố tình nhìn kỹ mấy lần, còn cố tình vẽ chậm lại, sao trận linh lại như thể tức nổ phổi thế kia?

Ngươi là một trận linh, suốt ngày cáu kỉnh thế có tốt không hả?!

Phượng Khê cặm cụi vẽ tới vẽ lui, rốt cuộc... sau mười lăm phút thì hoàn thành.

Nàng thở dài trong lòng: Giả vờ dốt nát mệt muốn ch/ết!

Lúc này, bên cạnh vách đá, trên bàn đá "rụng" xuống một món đồ.

Đúng hơn là bị ném xuống một cái "bịch".

Phượng Khê rất nghi ngờ trận linh đang dỗi, cố tình quăng phần thưởng của nàng như ném rác.

Không sao, chỉ cần đồ không hỏng là được.

Nếu hỏng rồi... cũng chẳng sao, để trận linh đền cho nàng cái khác là được.

Nàng là người dễ tính như vậy đó!

Phần thưởng ở vòng này là một món linh khí phòng ngự cấp Địa, một bộ áo giáp.

Thấy thì cũng được thôi, chỉ là... sao nhìn cái áo này lại giống mai rùa thế không biết, đặc biệt là phần sau lưng.

Màu lại còn xanh lè nữa chứ.

Phượng Khê thử mặc vào... tức thì biến thành một con rùa xanh biết đi!

Trên vách đá chữ nghĩa nhảy loạn lên, rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.

Phượng Khê thì không thèm để tâm.

Miễn là đồ tốt, chớ nói giống rùa xanh, giống bọ hung nàng cũng mặc!

Loading...